MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 241

— Chắc ông Hiếu vẫn khỏe phải không. Thưa bà? Còn Lan thì thế

nào? Lan có lấy Paul không?

Bà Hiếu quay lại thật nhanh nhìn Joseph, lần này rõ ràng bà đang cố

giữ cho nước mắt khỏi rơi xuống má.

— Vâng, em nó đã lấy Paul Devraux, và hai người đã có được một

đứa con trai.

Joseph cố tạo một nụ cười:
— Vậy thì mừng biết mấy, hiện họ có ở Sài Gòn nẩjy không?
Bà Hiếu không còn cầm được nước mắt, bà quay người lại, gục đầu

vào vai con trai khóc nức nở. Tâm đưa tay vỗ về, cất tiếng đáp thay lời
mẹ.

— Tất cả mọi người trong gia đình tôi hiện đang sống trong một tình

trạng hết sức căng thẳng Đại úy à. Sau khi Lan và Paul lấy nhau, họ
vẫn ở Sài Gòn này, nhưng rồi Thiếu Tá Devraux cũng như tất cả mọi
quân nhân người Pháp khác đều bị Nhật bắt cầm tù đã sáu tháng nay
rồi, hiện vẫn còn bị người ta giam giữ. Từ khi Paul bị bắt thì Lan dọn
về đây ở chung với chúng tôi cho được an toàn.

Joseph cố nén cơn xúc động hỏi nhanh:
— Xin vui lòng cho tôi gặp Lan một chút.
— Thưa Đại úy, Lan hiện không có ở nhà. Lan và cha tôi bị thương

trong một cuộc bạo động hôm lễ Độc Lộc của Việt Minh vừa qua.

Joseph nhìn Tâm kinh hoàng.
— Đã xảy ra chuyện gì vậy?
— Việt Minh họ tổ chức một cuộc tuần hành thật lớn để mừng ngày

tuyên bố Độc Lập ở Hà Nội. Cha tôi và Lan có đi xem, kế đó thì hỗn
loạn xảy ra chung quanh Vương Cung Thánh Đường, một vị linh mục
người Pháp bị bắn chết ngay trước cửa nhà thờ. Cha tôi và Lan bị đám
đông xô ngã và bị người ta đè dẫm lên người, cả hai đều bị thương.

— Bây giờ họ ở đâu?
— Cha tôi thì đang dưỡng bệnh trong nhà, còn Lan thì hãy còn nằm

ở nhà thương vì vết thương trên đầu. Lan bị bất tỉnh một thời gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.