MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 239

đến tối, nhưng vì không có đủ quân để kiểm soát nên các cuộc chạm
súng giữa các nhóm người Việt với nhau xảy ra khắp nơi.

M

ột tràng súng nổ dài từ hướng Vương Cung Thánh Đường làm

Joseph phải quay đầu về hướng đó nghe ngóng. Bỗng anh nghe tiếng
cánh cửa cổng nhẹ mở, Joseph quay đầu nhìn lại và bắt gặp người đang
mở cửa là Trần Văn Tâm, hai người ngơ ngác nhìn nhau một lúc.
Joseph vội đỡ chiếc nón lưỡi trai trên đầu mình xuống.

— Tâm, c’estmoi, JosephSherman, vous vous souvenez?
Tâm đưa mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đối diện một

thoáng rồi nhìn xuống cặp lon Đại úy của Joseph, nhưng vẫn không mở
rộng cánh cửa cổng. Tâm đáp bằng tiếng Pháp hơi ngập ngừng.

— Vâng Đại úy Sherman, tôi nhớ Đại úy chớ, nhưng tại sao Đại úy

trở lại Sài Gòn.

— Tôi được bổ nhiệm vào việc ở đây với phái đoàn Hoa Kỳ. Tôi đến

đây bằng phi cơ chiều ngày hôm qua. Tôi có ở ngoài Hà Nội và có gặp
Kim, em của anh ngoài đó. Tôi ghé để cho anh và hai bác biết là Kim
vẫn khỏe mạnh.

Đôi mắt của Tâm hơi chau lại một chút khi nghe Joseph nhắc đến em

mình, ngoài ra Tâm không tỏ một thái độ nào khác nữa và cũng không
nói thêm một lời nào. Joseph ấp úng.

— Hai bác vẫn khỏe chứ? Còn Lan nữa?
Tâm đáp với một giọng buồn buồn:
— Ở Sài Gòn bây giờ không có ai được bình yên, mạnh khỏe hết cả.

Như Đại úy biết đó, cả thành phố này sống trong lo sợ.

— Xin lỗi anh, tôi thật quá hồ đồ, nhưng tôi nghĩ có lẽ bác gái sẽ vui

khi được biết qua tin tức của Kim. Kim có nói cho tôi biết là anh ấy đã
không có liên lạc với gia đình lâu lắm rồi.

Tâm chần chừ một thoáng rồi mở rộng cánh cửa cổng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.