MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 240

— Xin mời Đại úy vào trong chờ một lát. Tôi sẽ đi hỏi xem mẹ tôi

có muốn gặp Đại úy hay không.

Tâm để Joseph bước vào bên trong cửa cổng rồi cẩn thận cài lại then

trước khi bước vào nhà. Trong vùng ánh sáng nhòa nhạt, Joseph thấy
vườn hoa bên ngoài bị bỏ phế không có người chăm sóc. Ao sen mọc
đầy cỏ dại. Khi anh bước đến các bậc thềm thì Tâm đã khuất dạng vào
tận bên trong. Joseph đành dừng lại chờ đợi trước hành lang. Một lúc
lâu sau, Tâm cùng mẹ xuất hiện trước cửa nhà.

— Tôi hết sức ngạc nhiên khi thấy sau việc xảy ra giữa Đại Úy và

con gái tôi mà bây giờ Đại úy vẫn còn dám đến đây nữa.

Bà mẹ Tâm dùng tiếng Pháp nhỏ nhẹ nói một thôi và không hề nhìn

tới Joseph.

— Tôi sở dĩ ra đây nói chuyện với Đại úy vì Tâm có cho tôi biết là

Đại úy có tin tức về thằng Kim con của tôi mà thôi.

Dưới mắt Joseph lúc này, giữa cơn nhòa nhạt ánh sáng, người đàn bà

trước mặt anh vẫn mang vóc dáng của con gái mình. Dù đã có tuổi, bà
Hiếu vẫn còn xinh đẹp trong bộ y phục sậm màu trang nhã. Bà đứng
đó, hai tay chắp ra trước. Nhìn thẳng vào bên trong, Joseph còn thấy
trên bàn thờ tổ tiên vẫn còn lấp lánh ánh nến và anh biết đã đến lúc
tụng kinh chiều. Joseph ngần ngừ.

— Tôi xin lỗi, thưa bà Hiếu, tôi không hiểu được ý của bà?
Người đàn bà bây giờ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Joseph và

trên gương mặt đó Joseph thấy rõ một sự lạnh lùng không che giấu.

— Đại Úy có tin con trai của tôi?
Joseph đáp nhanh:
— Khi còn ở ngoài Bắc, tôi có làm việc chung với Kim một tuần.

Anh ấy bây giờ là phụ tá hàng đầu của Hồ Chí Minh, hiện anh đang
làm cho một chính quyền mới tại Hà Nội.

Ánh mắt của người đàn bà vụt thoáng lên một vẻ đau khổ, bà quay

mặt đi nơi khác không nói năng gì thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.