MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 246

hãy đi theo Đại úy Joseph, nhớ mang theo cây shotgun để đề phòng họ
có ý đồ bắt một đại biểu Hoa Kỳ.

K

hi Trung Úy Hawke và Joseph tới khu nhà thờ thì thành phố sắp

tới giờ giới nghiêm. Đường xá vắng tanh, lúc hai người dừng xe lại thì
có tiếng súng nổ từ khu bến tàu, vài phút sau đó một xe cam nhông chở
đầy lính Chà Chốp băng qua khu Pigneau de Béhaine hướng về nơi có
tiếng súng nổ. Bên trong nhà thờ, vài ngọn đèn sáp còn leo lét tại các
giá đèn ở hai bên cánh, riêng trên bàn thờ thì ngọn đèn thánh vẫn luôn
luôn cháy. Dãy ghế cuối cùng ở cánh Nam không có một chút ánh sáng
và không có một bóng người. Joseph đẩy Trung úy Hawke đứng vào
bên sau một gốc cột gần đó, tay anh đặt lên báng súng lục đeo bên hông
đoạn cẩn thận ngồi xuống ghế chờ đợi. Một vài phút sau đó Ngô Văn
Lộc lặng lẽ bước đến bên cạnh Joseph. Thoạt tiên, Joseph không nhận
ra được Ngô Văn Lộc ngay, người dân quê mà anh gặp hồi 1925 bây
giờ mặc trên người một chiếc áo tối màu, đầu đội một chiếc khăn đóng,
dấu hiệu của giai cấp trung lưu hiện thời, trên cằm có để một hàm râu
nhỏ, chừng như để ngụy trang. Joseph nhận được Lộc nhờ cánh tay trái
của anh bị xụi vì trận dội bom ở Vinh.

Lộc nhìn về hướng Joseph với ánh mắt nghi ngờ không khác gì lần

Lộc gặp anh cách đây chín năm trong lòng chợ Sài Gòn. Lộc giả vờ quì
gối đọc kinh thì thầm một lúc rồi đưa tay cầm lên cuốn sách kinh trên
bục ghế trước mặt, lật đi vài trang. Lộc thì thào bằng tiếng Pháp, tưởng
như anh đang đọc kinh thánh.

— Thì ra bây giờ Đại úy Sherman trở lại Sài Gòn với tư cách một sĩ

quan quân báo phải không? Thành phố này cũng đã thay đổi nhiều khi
Đại úy đến đây lần trước phải không?

Joseph cất giọng ngạc nhiên hỏi.
— Làm sao anh biết được tôi có mặt ở đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.