MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 250

nước tôi như thế nào. Người Pháp đã cướp mất vợ con tôi và còn không
biết bao nhiêu trăm ngàn người khác cũng bị mất những người thân yêu
của họ vì sự tàn bạo của người Pháp. Đó là lý do mà chúng tôi quyết sẽ
tranh đấu cho tới chết để được Tự Do.

Thình lình Lộc đứng lên.
— Hãy nói với đồng minh của Đại úy như vậy, trước khi mọi việc

quá muộn màng.

Lộc bỏ đi thật im lặng cũng như lần anh xuất hiện. Joseph ngồi tại

chỗ im lặng đưa mắt nhìn vào các ngọn nến đang còn cháy dở dang,
những ngọn nến mà các kiều dân Pháp cũng như những gia đình của họ
đã thắp lên để cầu nguyện cho các điều bất hạnh sẽ qua đi. Lần lượt
từng ngọn nến tắt dần, toàn thể khu nhà thờ tối hẳn lại. Joseph nghe có
tiếng chân người bước lại gần đến nơi mình đang ngồi, anh quay đầu
lại thấy Trung úy Hawke từ đằng sau bước tới, vừa đi vừa gài lại bao
súng bên hông mình. Viên sĩ quan người Boston cất tiếng hỏi khẽ:

— Y có cho mình tin tức gì quan trọng không Đại úy?
Joseph gật đầu đứng lên.
— Có, tôi phải về ngay bộ chỉ huy và báo cho bên Anh biết. Chắc rồi

cũng chẳng giúp được chuyện gì. Việt Minh họ nói rằng nếu Pháp
không chịu thương nghị với họ thì sẽ không tránh được chiến tranh xảy
ra.

Hai người băng qua cửa Tây nhà thờ để bước ra ngoài. Ngọn nến

rước lễ sau cùng cũng lóe lên rồi phụt tắt. Ngôi thánh đường bỗng trở
nên tối đen.

Bên ngoài sao trời lấp lánh trên nền trời trong vắt, nhưng đó đây

trong sự yên tĩnh này thoáng nghe những bất thường, đe dọa đang chực
chờ ập xuống cái thành phố đang dỗ mình vào giấc ngủ đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.