MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 258

— Đừng lo Joseph à. Mọi việc rồi đâu sẽ vào đó. Tụi lính Anh mới

vừa giải thoát cho Trung đoàn của moa. Giữa tụi mình với nhau, moa
nói cho toa biết, mọi việc rồi sẽ tốt đẹp.

Joseph nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của Paul, tự dưng anh nghe có

cảm tình sâu đậm với người sĩ quan can đảm, từng chịu đựng đau khổ
dưới bàn tay của người Nhật suốt thời gian bị tù đày. Trong đầu óc của
Joseph lúc này vẫn còn cái ý tưởng muốn chiếm đoạt Lan, nhưng lòng
tự tin của Paul làm anh chùn ý.

— Nói như vậy anh và quân của tướng Gracey sẽ bẻ gãy chính

quyền Việt Minh bằng súng đạn?

Paul gật đầu.
— Gọi là chính quyền thì mình đưa họ lên quá cao rồi đó Joseph à.
— Nhưng nhân dân người ta đứng đàng sau Việt Minh. Tôi có ở với

những người lãnh đạo của họ ở ngoài Bác. Nếu anh có thấy được cái
mà tôi đã thấy thì chắc anh sẽ nghĩ khác hơn. Họ muốn hòa đàm, nhưng
họ sẽ đánh bằng bất cứ giá nào nếu như các anh tấn công họ.

Paul ngồi xuống giường Lan, cầm lấy tay vợ.
— Bây giờ không phải là lúc để bàn việc chính trị đâu Joseph ơi.

Moa nghĩ toa biết rõ moa đang nghĩ gì về cái đất nước này. Cả đời moa,
moa đã sống ở đây nhiều hơn sống ở Pháp. Úy ban Việt Minh ở trong
Nam này theo moa nghĩ, hầu hết là bọn Cộng Sản trung thành với Mạc
Tư Khoa mà thôi. Moa muốn dân chúng ở đây một ngày nào đó sẽ có
được một nền Độc Lập thật sự cho họ cũng như toa đang muốn vậy,
nhưng không phải bằng cách này.

— Paul, tôi xin anh thứ lỗi cho, tôi thật hồ đồ. Tôi rất mừng cho anh

đã thoát được tai ương và đã khắc phục được hết mọi vấn đề. Mong
rằng chúng ta sẽ có dịp gặp lại nhau chung như thế này một khi tình
hình tốt đẹp hơn.

Joseph bắt lấy tay bạn một cách nồng nhiệt, đoạn anh mỉm cười thật

nhanh về phía Lan một thoáng trước khi bước ra khỏi phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.