MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 256

Lan nhìn Joseph với đôi mắt đầy vẻ thất vọng.
— Em không biết chắc nữa. Đã năm năm qua, kể từ khi Nhật tới đây

thì em không còn đi thăm con được nữa.

— Tuyết.
Joseph lặp đi lặp lại cái tên đó đầy đau khổ, anh đưa mắt nhìn Lan

một thoáng rồi như không cầm lòng được, anh bước đến nắm lấy tay
Lan.

— Anh thành thật xin lỗi em, nếu như anh biết thì anh đã trở lại. Em

biết là anh muốn xin cưới em. Anh lúc nào cũng mơ ước được cưới em
làm vợ.

Bàn tay nhỏ bé của Lan rung động một thoáng, nước mắt Lan tuôn

trào.

— Nếu em không nằm mơ thấy anh, thì em đã không nói với anh

điều gì cả.

— Nhưng mình phải làm gì bây giờ hở Lan?
Lan yên lặng đáp.
— Mình không làm được gì bây giờ hết cả, và cũng không còn gì để

nói với nhau hết.

Vừa nói Lan vừa rút tay ra khỏi tay Joseph, đưa lên chùi nước mắt.

Joseph nói trong vô vọng.

— Lan, nhưng mình đâu thể giả vờ như không như không có chuyện

gì xảy ra hết được?

Bên ngoài hành lang bỗng có tiếng chân người chạy vội vã. Joseph

đứng lùi ra đàng sau, cùng lúc đó một người đàn ông cao lớn, áo quần
thốc thếch từ bên ngoài chạy ùa vào phòng. Phải mất một vài giây đồng
hồ sau Joseph mới nhận ra người đàn ông đó là Paul Devraux. Tất cả
những phù hiệu đơn vị, cấp bậc đều bị rách tả tơi trên bộ quần áo trận
sờn cũ mà Paul bị bắt buộc phải mặc trên người suốt sáu tháng bị giam
cầm tại trại tù của Nhật. Gương mặt Paul gầy ốm xanh xao. Joseph
đứng thẳng người trong khi Paul chỉ liếc nhìn sơ qua người khách rồi ù
quỳ xuống cạnh giường nắm lấy tay vợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.