MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 255

Lan lắc đầu không nhìn lên.
— Nếu cho anh biết lúc đó thì sự thể còn khó khăn hơn nhiều.
Joseph khẽ khép mắt mình lại.
— Vậy là con trai hay con gái?
Lúc bây giờ Lan mới ngước đôi mắt đầy lệ của mình lên nhìn

Joseph.

— Là một đứa con gái, dễ thương lắm, em đặt tên cho nó là Tuyết.

Em sinh nó ra không ai biết hết cả, vì lúc đó em trốn nhà đi sinh nó lén
lút ở một nơi xa lắm. Một năm sau đó thì em lấy Paul để làm vui lòng
cha em. Chúng em đã có được một đứa con trai.

— Nhưng bây giờ Tuyết nó ở đâu?
— Nó được giao cho chị giúp việc nuôi giùm. Người đàn bà hồi xưa

đưa anh ra cổng hôm anh về đó.

Joseph nôn nóng:
— Vậy nó hiện đang có mặt ở Sài Gòn này phải không? Lan lắc đầu

thật nhanh rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

— Không, mẹ em bắt hai người phải rời khỏi nơi này. Họ đã dẫn

nhau về quê mẹ em ở ngoài Trung. Chị ở sau này cũng lập gia đình và
cũng đã có con riêng nữa.

Joseph đứng lên bước tới, bước lui giữa căn phòng nhỏ hẹp này với

vẻ đau khổ triền miên, anh cố gắng đè nén cơn xúc động trước tình
hình hiện tại, sau cùng anh ngồi lại xuống ghế.

— Vậy từ trước đến giờ em có gặp lại Tuyết không?
Lan cắn chặt môi gật đầu:
— Có, hàng năm em bắt mẹ em dẫn em về đó một lần và nói là đi

viếng mồ mả tổ tiên để thăm con. Mẹ em cũng miễn cưỡng đi mà thôi.
Đây là ý của em đưa Tuyết về ngoài đó, vì chỉ như vậy em mới có thể
biết con nó lớn lên như thế nào, nhưng mỗi lần như thế này em chỉ
được gặp con độ một hay hai ngày mà thôi.

— Bây giờ Tuyết có còn ở chỗ cũ hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.