MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 38

Joseph ngừng nói, lòng tràn đầy hứng khởi. Anh đưa mắt nhìn Lan

và chợt nghe trong lòng chiếc xe thổ mộ nhỏ bé này thoang thoảng
hương thơm của mùi trầm, không biết từ trên thân thể hay trên mái tóc
của Lan tỏa nhẹ đâu đây. Mùi trầm hương chừng như bao trùm cả vùng
cây bóng mát hai bên đường, quyện vào ánh nắng của buổi chiều vàng
đang nhảy múa trên khuôn mặt của hai người trong lòng xe khiến đôi
mắt đẹp đen tuyền của Lan long lanh tuyệt đẹp. Joseph thẫn thờ trước
khuôn mặt kiều diễm của Lan.

— Lan thấy có thể nào để cho tôi được tham dự cuộc lễ này chung

với gia đình Lan không?

Joseph cất tiếng hỏi Lan mà không giữ được nỗi vui mừng trong lời

nói của mình. Lan Lặng thinh một lúc, đoạn đưa mắt nhìn vào mặt
Joseph, nàng chợt khám phá ra khuôn mặt đẹp trai của chàng thanh
niên Hoa Kỳ, với mái tóc vàng đầy vẻ xa lạ với mình, nhưng Lan lại
chợt nghe một thoáng ấm áp kỳ lạ bùng lên mà nàng không hiểu được
nguyên do. Lan vụt nhìn đi nơi khác thật nhanh, trước khi đáp lời với
một chút e thẹn.

— Tôi sẽ có mặt chung với gia đình cùng ra Huế ông Sherman à.
— Vậy tôi có thể theo Lan vào một lúc nào đó được không?
Joseph cố nài nỉ:
— Tôi sẽ cố thu xếp để ra ngoài đó trước một ngày, và chúng ta sẽ

cùng đi thăm viếng các danh lam thắng cảnh chung với nhau. Tôi
không bao giờ quên được lần viếng thăm trước đây hết cả. Lần đó, tôi
được đứng gần ngai vàng và Hoàng Đế Khải Định có bắt tay tôi trước
khi chúng tôi ra về. Mỗi lần đọc các sách nói về các vua Chúa bên
Trung Hoa là tôi lại nhớ đến ngài, và mỗi lần nghĩ đến một vị quan đại
thần là tôi nghĩ ngay đến ông nội và cha của Lan, khi hai người cùng
làm lễ trước ngai vua.

Joseph nói thao thao, khiến Lan phải mỉm cười trước vẻ bồng bột trẻ

con của người thanh niên xứ lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.