MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 39

— Tôi yêu mến các tục lệ cổ truyền của đất nước tôi lắm, nếu như

được dịp giải thích cho ông nữa thì còn tuyệt biết chừng nào.

Lan ngập ngừng rồi nụ cười vụt biến mất trên mặt nàng.
— Mọi việc đều phải do cha tôi quyết định mới được.
— Lan đừng bận tâm, dù thế nào thì tôi cũng phải ghé lại Huế.
Joseph cười nhẹ thành tiếng:
— Tôi xin Lan dành cho tôi một việc nhỏ được không? Lan hãy gọi

tôi là Joseph. Ông Sherman, nghe khách sáo quá đối với hai người từng
biết nhau mười một năm rồi phải không?

— Tôi sẽ cố gắng.
Lan cất tiếng cười nhẹ, đưa mắt nhìn người xà ích cho chiếc xe

quanh vào một khúc đường về nhà mình. Khi Lan bảo người phu xe
dừng lại trước một ngôi nhà có cổng rào cao bên ngoài, Joseph nhảy
vội xuống trước. Lan đưa tay cho Joseph dìu nàng bước xuống sau.
Một lần nữa, Joseph bồi hồi cầm lấy bàn tay êm dịu của Lan trong tay
mình. Đi song song bên cạnh Lan trong chiếc áo dài tao nhã màu xanh,
Joseph chợt thấy Lan vô cùng thánh thiện và vô cùng quyến rũ. Khi hai
người bước đến bên cổng rào, Lan quay người lại cất tiếng nho nhỏ nói
lời cám ơn Joseph.

— Lan, từ khi tôi đến đây... tôi tự dưng có cảm tưởng chừng như có

một định mệnh nào đó thôi thúc tôi trở lại nơi này.

Giọng nói của Joseph lưng chừng:
— Tôi đã thật sự quên bẵng đi lần gặp gỡ hai anh của Lan và Lan ở

dinh Thống Đốc ngày trước... nhưng có lẽ... có lẽ định mệnh đã dun rủi
cho chúng ta lại gặp nhau.

Lần này, mặt Lan vụt đỏ bừng và Joseph nhận ra mình đã quá điên

khùng trong lời nói.

— Xin lỗi Lan.
Joseph vội vàng nói lên lời xin lỗi và đưa tay mở cửa cổng.
— Tôi nói chuyện điên khùng quá, nhưng thật tình thì tôi rất mong

muố00n được gặp lại Lan lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.