MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 42

Giọng nói của Kim trầm xuống thật thấp gần như thì thầm, Lan phải

vận dụng hết sức để lắng tai nghe những điều anh mình vừa nói.

— Sự ẩu đả, hỗn loạn của đám đông tại sân quần vợt lúc ban chiều là

do thái độ của con, con đã gây nên một vết nhơ cho thanh danh của gia
đình mình.

Trần Văn Hiếu lạnh lùng nói tiếp.
— Ba để con tự liệu lấy mà tránh không phải vương vào cái lỗi lầm

như thế này nữa.

Kim lên tiếng phản đối.
— Con đâu có trách nhiệm gì về những hành động của người mình ở

sân banh. Họ chỉ phản ứng lại với những người Pháp không công bình
mà thôi. Con sẽ không đánh nữa, con đã thắng một cách chính đại
quang minh và con đã đồng ý viết một bài báo có ký tên hẳn hoi cho tờ
La Lutte, vạch trần sự chèn ép của người Pháp trên sân cỏ vừa rồi.

— Con lúc nào cũng muốn cãi lời ba cho bằng được. Con đã tự cãi

lời ba để tham dự vào giải quần vợt này. Trên hết mọi việc, thì con lúc
nào cũng chống đối lại ba, và từ đó mà gây ra nhiều phiền toái.

Tiếng nói như thét của ba mình làm Lan phải nín thở, nàng chờ đợi

tiếng của anh cất lên phản đối lại cha trong một nỗi đau khổ vô vàn. Ở
trong nhà, Kim bật cười khan.

— Bây giờ thì con đã thấy rồi, con đã thấy rằng ngay từ đầu ba đã

muốn cho con bị bại trận, cho nên ba đâu có thèm đến xem con đánh.
Con đã thật sự rồ dại, cứ nghĩ trong đầu óc mình là lúc nào cha của
mình cũng hãnh diện về con, hãnh diện vì cuối cùng đã chiếm được
lòng kính trọng và khâm phục của dân mình. Hồi xưa đến giờ, bất cứ
chuyện gì cũng vậy, ba chưa lần nào hãnh diện về việc làm của con hết
cả. Bây giờ chỉ thắng quan thầy Pháp của chúng ta có mỗi một trận nhỏ
như thế này thôi, con cũng đã làm cho ba thất vọng não nề, phải không
vậy ba?

— Đúng vậy, bởi vì bản chất của con lúc nào cũng cố đi tìm kiếm

những thành quả bằng cách khiêu khích và châm chọc người khác. Ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.