MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 43

lúc nào cũng cố dẫn dắt con và anh Tâm của con theo đường lối mà ông
nội của con đã hướng dẫn cha. Biết kính trên, nhường dưới, theo phép
tắc của Khổng Tử. Anh Tâm của con đã làm được điều đó, còn con thì
lúc nào cũng chọn lựa con đường chống đối lại, vì thế cho nên ba rất hổ
thẹn về con.

— Luận thuyết của Khổng Tử chỉ đưa tới sự yếu hèn của tâm tưởng

mà các quan thầy người Pháp họ muốn mình như vậy. Chúng ta suốt
đời làm tôi mọi cho họ, nếu như chúng ta cứ khư khư các điều chỉ dạy
đó.

Lan khựng người, tim đập mạnh khi nghe tiếng thở hào hển của cha

chen lẫn với tiếng nói gay gắt của anh mình. Trời bên ngoài nhạt nhòa
tối, nhưng nhìn qua cửa sổ Lan vẫn thấy được cha mình đang ngồi bên
cạnh bàn viết. Trước mặt ông, hai tấm hoành phi bằng gấm có thêu chữ
triện nổi về sự Thái Bình và Hòa Hợp. Cha nàng phục phịch với lớp
tuổi trên năm mươi, lúc này vẫn còn mặc bộ quần áo sẫm màu mà ông
thường mặc để cúng lễ mỗi buổi chiều. Lan thỉnh thoảng thấy cha mình
lắc đầu, đôi vai ông rung lên từng hồi, chứng tỏ ông đang cố đè nén cơn
giận của mình. Tâm vẫn đứng bên cạnh cha. Kim vẫn còn mặc bộ quần
áo đánh banh lúc ban chiều. Anh đưa mắt nhìn sang cha rồi nhìn sang
Tâm. Sợ người trong nhà có thể nghe được thấy mình. Lan bước đến
bên sau một cây đào, trong khi đó ông Hiếu lại cất tiếng.

— Lần này con ăn nói với ba thật vô cùng khiếm nhã. Thôi bây giờ

con đi đi, đi chuẩn bị hành lý để ngày mai về Huế. Về ngoài ấy để
chứng kiến cuộc lễ cổ truyền của chúng ta, may ra sẽ giúp được con
nhớ lại niềm hãnh diện của chúng ta, để con thấm nhuần được tư tưởng
của mình, và ba sẽ nói chuyện lại với con sau.

— Con sẽ không về Huế với ba đâu.
Kim nói giọng hơi run.
Lan nhìn thấy cha mình ngẩng đầu lên nhìn người con trai với vẻ

kinh hoàng lẫn đau đớn, trong khi Kim tiếp tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.