MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 48

Kim ngừng nói, thình lình anh quăng mạnh tờ giấy bạc tới trước mặt

cha mình.

— Đối với ba thì ba đâu có chuẩn bị gì để ngưng việc mua bán dân

mình cho người Pháp để kiếm lời đâu, nhưng con, con sẽ làm, con sẽ
không ở lại với cái gia đình tội lỗi này nữa.

Trần Văn Hiếu co người và nhắm mắt lại khi thấy tờ giấy bạc từ xa

bay tới nằm trên bàn đưa trờ bức hình mà Kim vừa đề cập đến. Ông
ngồi yên bất động, một lúc sau ông cất tiếng nhỏ nhẹ, mắt vẫn không
nhìn lên.

— Con hãy đi khỏi căn nhà này ngay bây giờ đi và đừng bao giờ trở

về đây nhìn mặt ba nữa.

Từ bên ngoài vườn, Lan nghe tiếng Kim cố đè nén hơi thở dồn dập

của mình. Tâm vẫn đứng lặng yên bên cạnh cha, gương mặt anh như
một pho tượng. Trần Văn Hiếu vẫn tiếp tục nói với giọng thật nhỏ.

— Gia đình và Tổ Quốc là một. Nhà tan thì nước mất, con nên nhớ

như vậy nghe Kim. Nếu như sau này Bôn Sơ Vích có thắng, thì chính
con là người gây đổ vỡ cho xứ sở này, cho gia đình này, và cho con
chính con nữa nghe con. Con hãy nhớ như vậy, bây giờ thì con hãy đi
đi.

Lan không cầm được tiếng khóc của mình và khi nghe Kim quày quả

bước ra khỏi phòng, Lan chạy nhanh vào phòng. Nàng gặp anh ở hành
lang, nhưng Kim không để ý tới sự có mặt của em gái mình, anh lách
người đi thẳng. Lan bật khóc nức nở và chạy nhanh vào phòng của cha.
Ông Hiếu vẫn còn ngồi thừ trên ghế. Lan chạy đến quỳ xuống bên cạnh
cha, cầm lấy tay ông Hiếu hôn lên loạn đã. Bên ngoài cánh cửa, mẹ Lan
lặng lẽ đứng nhìn vào. Có lẽ từ đằng sau nhà bà đã nghe rõ hết đầu đuôi
câu chuyện. Tâm bước đến bên mẹ, người đàn bà ôm lấy con, nước mắt
trào xuống hai bên má.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.