MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 47

quốc túy của chúng ta cho chủ nghĩa Bôn Sơ Vích để đổi lấy Độc Lập,
thì con sẽ thấy cuối cùng của kết quả này sẽ không còn lại được một
thứ gì hết cả. Năm 1931, sau cuộc khủng bố của Hồng Quân, người
trong đảng của con đã làm biết bao nhiêu điều khóc hại. Họ chặt đầu
hàng trăm người, toàn là đồng bào của con. Họ đã cho chúng ta thấy
rằng, họ sẽ không ngần ngại gì xé nát mảnh dư đồ này để bảo vệ đảng
của họ.

Trần Văn Hiếu nhìn con hững hờ.
— Con cũng dư biết rằng, người Pháp cũng có rất nhiều người thật

tốt, như Đại úy Devraux chẳng hạn. Họ có cảm tình rất sâu xa về đất
nước của chúng ta. Thời thế bây giờ đã thay đổi, nếu như chúng ta đã
biết rằng sự hợp tác ôn hòa và có phương pháp thì Hoàng Đế Bảo Đại
là một chủ quyền hiện tại của chúng ta, người Pháp sẽ cố vấn và chúng
ta sẽ giữ cái viền mối độc lập của chúng ta.

Kim thở phào ngạo mạn.
— Người Pháp chỉ có việc sử dụng chúng ta như chúng ta sử dụng

các con trâu đi cày vậy. Họ chỉ yêu các tài nguyên dồi dào trên xứ sở
của chung ta mà thôi.

Ánh mắt Kim lúc bấy giờ long lên sòng sọc, anh đưa mắt nhìn cha

rồi thình lình đưa tay vào túi quần, kéo ra một nắm tiền nhàu nát, Kim
cầm lấy một tờ giấy mười đồng bạc vuốt thẳng ra đoạn phất phất trước
mặt cha mình.

— Đây là vật duy nhất mà các thuộc địa ưa thích và ba cũng ưa thích

nó lắm. Tất cả đều giả ân giả nghĩa mà thôi.

Kim lật ngược tờ giấy bạc, đưa tay chỉ vào bức hình trên tờ giấy bạc.

Bức hình in một mẫu nghi người Pháp đang thân ái quàng qua vai hai
người Việt Nam.

— Ba có biết bức hình trên tờ giấy bạc này mang ý nghĩa gì không?

Nó chỉ một bà mẹ đang lôi kéo hai đứa con An Nam khốn khổ của bà ta
đem ra chợ bán để làm nô lệ đó. Trong khi đó, con là con trai của một
trong những người trung gian lặn ngụp trong sự mua bán này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.