MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 46

Tâm nói thẳng.
— Nguyễn Ái Quốc chết cha nó rồi. Báo chí Mạc Tư Khoa và ngay

tại Paris cũng đều đăng tin đó.

— Họ lầm. Ông ta vẫn còn sống và đảng của ông ta đang bành

trướng rất mạnh mẽ.

Kim vội vã chen vào.
— Vậy bây giờ ông ta ở đâu?
— Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là ông ta sẽ không ở

Huế để anh đến tham dự và chứng kiến cảnh người ta lòe loẹt múa rối
lễ đàn đâu. Ông ta còn bận làm việc với các đồng chí khác, để bảo đảm
rằng các lý thuyết của Marx và Lenin sẽ đánh đổ được các tín điều của
Khổng Tử.

Lan thấy cha mình ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt của ông ta lúc này

đầy vẻ đau đớn thay vì tức giận, ông đưa mắt nhìn qua từng đứa con rồi
cất giọng nói nhỏ nhẹ.

— Không có gì nguy hiểm bằng một người đi chối bỏ hoàn toàn dĩ

vãng của mình. Nhà vua của chúng ta ngày nay vẫn còn vô cùng quan
trọng. Vua là tiêu biểu cho Văn Hóa và cá tính của dân tộc mình. Nếu
đất nước của chúng ta còn tồn tại, chúng ta phải hòa hợp các tinh túy
của nền Khổng Học với các tinh anh của những giáo điều khoa học Tây
Phương. Chúng ta phải hòa hợp cái cũ và cái mới được. Kim, con đã bị
cậu Lạt của con thao túng bởi các điều phi nghĩa của nó rồi. Cậu của
con đã bị đầu độc bởi những tư tưởng ngoại lai đó mà. Nếu như chúng
ta biết để cho lý tưởng quốc gia của chúng ta tràn ngập với các kiến
thức dồi dào của ngoại bang, thì chúng ta sẽ không làm sao giữ được
cái quốc hồn, quốc túy của chúng ta nữa hết.

Trần Văn Hiếu đề cập đến chữ quốc hồn, quốc túy một cách hết sức

trịnh trọng.

— Từ xưa cho đến bây giờ, lúc nào chúng ta cũng vẫn giữ được các

tập tục cổ truyền của chúng ta, dù trong thời kỳ chúng ta bị đô hộ, hồi
xưa là Tàu, bây giờ là Tây. Nếu cậu Lạt của con hy sinh cái quốc hồn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.