MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 86

Joseph chợt nghe cái cảm giác quen thuộc bùng lên đến nghẹn thở,

anh cầm lấy tay Lan, và thình lình anh đưa lên môi mình.

— Tôi làm vậy vì tôi yêu Lan. Tôi yêu Lan nhiều lắm. Anh biết anh

yêu Lan ngay từ lúc nhìn thấy Lan quỳ gối cầu nguyện trong lăng Minh
Mạng. Lúc đó Lan thật trong trắng, Lan thật đẹp, thật tuyệt vời. Anh
không bao giờ muốn rời Lan nữa cả.

Những lời nói thoát ra cửa miệng như thác lũ, anh bỗng sợ Lan sẽ

phật lòng, nhưng Joseph đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lan không
phản ứng hay nói năng gì hết, anh có nghe Lan run rẩy một thoáng,
nàng khẽ rút nhẹ tay mình ra khỏi tay Joseph rồi quay đầu nhìn đi nơi
khác, đặt tay tỳ lên một cây tùng bên cạnh đó.

— Lan nghe hơi chóng mặt.
Vừa nói Lan vừa đưa tay lên ngang đầu trong dáng điệu đầy bấn

loạn.

— Có lẽ tại khói nhang nhiều quá.
Joseph đưa tay vịnh lấy tay Lan, anh chau mày lo nghĩ.
— Hay là chúng ta ra ngoài kia cho mát một chút?
Lan gật đầu không nói, hai người sánh vai bước ra cổng, lúc này vẫn

còn để trống với mục đích để cho thần linh vào dự kiến buổi lễ.

L

úc Lan và Joseph bước xuống con đường dẫn ra bờ sông thì cách

đó không xa, Jacques Devraux xuống hầm giam bên dưới Bộ chỉ huy
sở mật thám đến hai lần. Các bức tường chung quanh nhà giam đầy rêu
xanh che gần hết vách tường loang lổ. Jacques Devraux vừa bước vào
phòng giam đã ngửi ngay cái mùi tanh tưởi của mồ hôi pha lẫn mùi
nước tiểu quyện đầy trong không khí. Phòng giam không cách xa dòng
sông bao nhiêu nên nền gạch không bao giờ khô ráo được với các
đường nứt đó đây bên dưới sàn nhà. Các vũng nước đọng trên nền gạch
loang loáng phản chiếu ánh sáng vàng vọt từ một bóng điện trên trần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.