MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 89

mũi của Ngô Văn Đồng, tội nhân cong người ho sặc sụa.

R

ời khu tế đàn, Lan và Joseph bước lần về bờ sông giữa hương

thơm thoang thoảng của đêm đại lễ. Từ trên các cành cây chung quanh
lễ đàn, những ngọn đèn lồng lung linh ánh sáng chiếu lên mặt hai
người. Khi sắp đến bờ sông, Lan dừng chân lại bên một ngôi miếu nhỏ,
đưa mắt nhìn lên một tấm vải màu có viết chữ nho đề hai chữ “Vạn
Thọ”
Lan thì thầm:

— Joseph, nếu như hoàng thượng có thể sống tới mười ngàn năm

yên lành thì đẹp biết mấy phải không anh?

Trong đêm tối, Joseph bước vội đến gần Lan thêm một chút rồi lên

tiếng:

— Tối nay anh có cảm tưởng mình sẽ sống tới mười ngàn năm Lan

à.

Lan đưa tay vịn vào một cành cây bên cạnh ngôi miếu, hai mắt nàng

long lanh. Joseph cũng đưa tay vịn lấy cành cây.

— Vậy chúng ta hãy cùng ước nguyện cho cả hai đều được sống lâu

và đầy hạnh phúc.

Hai người cùng nhìn nhau mỉm cười, Joseph nghe lòng rộn rã khi

thấy trên ánh mắt của Lan thoáng lên nhiều niềm vui rạng rỡ. Anh biết
chắc Lan cũng đang rộn rã với đêm vui tràn đầy này. Hai người cùng
yên lặng đứng nghe vang trong bầu không khí tĩnh mịch, tiếng chuông
thanh thót từ bên trên lễ đàn vang vang vọng xuống. Joseph cất giọng
ôn tồn:

— Lễ đã bắt đầu trở lại rồi đó Lan, thôi mình hãy trở lại trên đó đi.
Lan nghiêng đầu lắng nghe một lúc, bỗng ánh mắt nàng chợt thoáng

buồn, người Lan run lên nhè nhẹ:

— Người ta đang chôn máu trâu và lông trâu đó thôi. Lan rất mừng

khỏi phải chứng kiến cái cảnh này. Hãy còn nhiều việc lỉnh kỉnh như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.