MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 91

Joseph cầm lấy tay Lan trong tay mình, anh nhìn nàng mỉm cười.
— Chỉ đi một chút thôi, để gió sông thổi hết các tàn nhang trên tóc

của Lan xong rồi mình sẽ trở lại Nam Giao ngay.

Lan cười không nhất định:
— Thôi được, anh là khách của Huế. Lan phải chiều ý khách, nhưng

đi lâu thì không được đâu nghe.

Lan đưa tay cho Joseph dìu nàng lên đò. Joseph dẫn nàng vào trong

khoang rồi trở ra ngoài. Người chủ đò đẩy đò ra xuôi theo dòng nước
sau khi nhận trên tay Joseph tờ giấy bạc mười đồng. Thấy Joseph
không trở lại bên trong khoang với mình, Lan đưa mắt nhìn ra ngoài và
thấy Joseph vẫn còn đứng đó, nàng bỗng chợt lo ngại.

— Anh làm gì vậy hở Joseph? Hồi đó tới giờ anh có chèo đò lần nào

không?

Joseph đưa tay cơii chiếc áo ngoài, cất tiếng cười vang:
— Chưa, nhưng Lan đừng sợ. Anh đã quan sát người chèo đò kỹ lắm

rồi và anh muốn anh chèo thử xem thế nào. Chắc không khó đâu.

Nói xong Joseph đưa tay cầm lấy mái chèo đưa con đò xuôi dòng.
— Lan thấy chưa?
Nụ cười đầy tự tin của Joseph làm Lan yên lòng, nàng lần ra ngoài

khoang, ngồi xuống đối diện với Joseph. Bóng dáng chàng thanh niên
Hoa Kỳ in sậm lên nền trời đầy sao, Lan yên lặng ngồi nhìn Joseph đưa
mái chèo, đầu óc nàng vẩn vơ nghĩ tới sự ân cần và quan tầm của người
thanh niên trước mặt. Joseph chèo ngược dòng sông bên dưới các rặng
liễu buông mình dọc theo bờ.

Con đò lướt mình qua một khúc quanh về hướng Đông Nam, anh

đưa tay chỉ về phía trước mặt.

— Lan xem kìa, ở đây mình có thể thấy được các ngọn đèn trên lễ

nữa đó.

Joseph hân hoan đưa mái chèo để đò cập ngay vào bên dưới một

rặng liễu. Lan đứng lên bên cạnh Joseph, đưa mắt nhìn theo hướng tay
chỉ của anh. Tiếng chiêng, trống chen lẫn với tiếng kèn quyện vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.