MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 92

không gian dìu dặt từ xa đưa tới, rồi có tiếng hát vang lên nho nhỏ hòa
lẫn giữa cơn rì rào của các rặng liễu quanh đây.

— Người ta đang hát khúc An Thành đó.
Tiếng rì rào của các cành liễu xào xạc mạnh trong một cơn gió

thoảng, Joseph ngần ngừ:

— Có lẽ chúng mình nên quay về hở Lan?
Lan không đáp lời, và khi Joseph nhìn xuống gương mặt dễ thương

của Lan mờ ảo dưới ánh sao đêm dằn vặt chợt thoáng, chợt hiện dưới
hàng liễu rủ.

Từ đằng xa tiếng hát bắt đầu đổi sang một thể điệu khác.
— Đó là khúc Thủy Thành.
Lan mơ màng cất tiếng thì thầm hát theo:
— Đào tầng tại điện, Ngọc Bạch không giá.
Con đò bỗng chao nhè nhẹ theo dòng nước, Joseph đưa tay vin lấy

vai Lan để giữ cho nàng khỏi ngã, anh cất giọng thì thầm:

— Mình phải về ngay bây giờ, nếu không mình sẽ bị lỡ mất phần

chính của buổi lễ.

Joseph vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lan vụt đặt tay lên vai mình.

Bên dưới cành liễu rủ, Lan cất giọng nhỏ nhẹ:

— Ở đây mình vẫn có thể theo dõi người ta tế lễ, Joseph à. Linh hồn

của dòng sông này chừng như đã được làm phép rồi.

Joseph đứng yên nhìn vào khuôn mặt mờ ảo của Lan bên dưới vùng

bóng tối nhòa nhạt một lúc rồi chồm người buộc sợi dây giữ đò vào gốc
liễu.

— Thôi, cũng được, nếu như Lan muốn vậy.
— Chúng ta sẽ nghe lời ca, tiếng nhạc trên đó rõ lắm. Lan thuộc hết

tất cả chi tiết của cuộc tế lễ này. Để Lan tả cho anh nghe.

Joseph cầm tay Lan đưa lên môi. Lan để yên cho Joseph hôn lên

những ngón tay của nàng. Làn môi ấm của Joseph chạm và da thịt làm
Lan ngây ngất, nàng nghe thâm tâm bùng lên thoáng ngọt ngào, toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.