thổi. Dưới đường, một toán cảnh sát dã chiến, cảnh sát áo trắng và quân
cảnh đứng dày đặc hai bên lề đường chặn xe cộ và bộ hành xét giấy.
Hợi cũng bị chặn hỏi đột ngột, chặn lại trong lúc anh đang cắm cúi
đạp xe, đang miên man suy nghĩ cách trả thù. Anh tập trung suy nghĩ khẩn
trương đến nỗi không nghe thấy tiếng còi khiến hai tên quân cảnh cao lớn
phải xách súng ra cản đường và kéo anh lại. Lúc anh giật mình ngẩng lên
thì tình thế đã không còn cứu vãn được nữa rồi.
- Xuống xe!
Hợi nghe có tiếng quát và anh lẳng lặng làm theo. Mẫn cũng xuống xe
đứng một bên. Thằng quân cảnh đưa tay lên chào lấy lệ và hỏi.
- Cho coi giấy tờ.
Hợi ấp úng nói:
- Dạ… dạ.
Tên quân cảnh xắng giọng lập lại:
- Cho coi giấy tờ.
- Dạ… em… bỏ quên ở nhà.
- Giỡn mặt, cha. Thời buổi này ra đường mà quên giấy tờ ở nhà.
- Dạ, thiệt tình em bỏ quên giấy tờ ở nhà. Dạ, mắc đưa bà già em đi
chôn, dạ… tang gia bối rối quá nên em quên.
Tên quân cảnh ngó quanh quất:
- Đâu? Chôn ai đâu? Xe tang đâu? Tao có thấy đám ma nào qua đây
đây? Đ.m… mày xí gạt tao hả?
- Dạ, đâu có… dạ, xe tang đậu đằng kia.
Theo ngón tay chỉ, tên quân cảnh nhìn thấy một chiếc xe lam vừa đậu
lại cách chỗ xét giấy tờ chừng mười mét. Hợi bồi một câu:
- Dạ trung sĩ nhìn lên đầu em đi. Em đang có tang không lẽ lại đi nói
dối.
Tên quân cảnh quay lại ngó Hợi một lúc khá lâu rồi cười nhạt:
- Có tang thì có tang chứ ăn nhậu gì tới tao –Nó hất hàm bảo Mẫn –Ê!
Thằng nhỏ chạy về nhà lấy giấy tờ đem đây coi.
Mẫn tức lộn ruột. Nhìn thằng này sao Mẫn cứ nhớ tới cái mặt của
thằng cảnh sát đánh nó ngày nào. Tuy vậy, nó đành bấm bụng xuống nước