MỘT CHUYẾN ĐI XA - Trang 47

năn nỉ giúp Hợi:

- Dạ thưa trung sĩ, ở nhà ảnh đâu còn ai. Lo đi đưa đám ma hết rồi.
Thằng quân cảnh ra hiệu cho Hợi dắt xe đạp đứng lên lề đường rồi

thản nhiên lấy thuốc lá ra hút, xem như chuyện ấy đã được giải quyết xong.
Cách đó một cái trụ điện, một thằng quân cảnh khác lững thững đi lại chỗ
Hợi đứng, cười khà khà và nói:

- Ê, làm nghề gì cha nội?
- Dạ, em làm thợ mộc.
- Sao không đi lính?
- Dạ, em hoãn dịch gia cảnh.
- Giấy tờ đâu?
- Dạ… em đi đưa đám ma bà già (Hợi lại chỉ cái xe lam) nên em rối trí

quá bỏ…

Hợi ngừng nói nửa chừng. Rõ ràng anh thấy đôi mắt thằng quân cảnh

trợn lên một cách dữ tợn rồi bất thình lình nó chụp lấy cổ tay anh vặn tréo:

- Cái gì đây? –Tên quân cảnh hét lên –Đ.m. mày, chữ gì xâm lên cổ

tay đây?

Mẫn hoảng hốt quay lại. Thôi hết đường chối cãi. Cái thứ lính thủy

quân lục chiến chết tiệt ấy thực là hiểm độc, chúng bắt thằng lính phải xâm
trên tay chữ TQLC bằng chàm xanh lè không cách gì xóa nổi. Hợi tái mặt
vì sợ, nhưng ngay lúc ấy anh thấy chiếc xe lam chở quan tài mẹ anh bị một
tên quân cảnh khác đuổi đi và vợ anh thì gục mặt xuống khóc nức nở. Anh
van tụi quân cảnh:

- Mẹ tôi chết, các anh không thể cho tôi đi chôn mẹ tôi sao?
Nhưng tên quân cảnh đã rút một chiếc còng số 8 ra và nạt:
- Câm miệng, đừng có nói lạng quạng nữa tao đá vô ba sườn bây giờ.
Trước mặt Hợi lập tức hiện ra căn phòng nghẹt người ở quân lao với

đủ loại lính đầu trâu mặt ngựa, rồi hình ảnh những thằng lao công đào binh
bị cạo đầu trọc lóc, ăn mặc rách rưới tả tơi, thất thểu trên các mặt trận.
Bỗng nhiên nỗi căm thù bùng sôi lên trong anh như một ngọn sóng sủi bọt
đỏ ngầu. Anh dùng hết sức xô ngã tên quân cảnh xuống đường rồi chạy như
bay về phía chiếc xe lam chở quan tài mẹ anh. Tên quân cảnh bắn chỉ thiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.