MỘT CHUYẾN ĐI XA - Trang 50

thành từng mảng sương trắng như bông. Đường phố lấp lánh muôn ngàn
vết đèn màu.

Chiếc xe buýt dài thoòng ghé lại, hành khách đội mưa chạy ra, hấp tấp

leo lên xe nhưng Mẫn vẫn đứng im. Có nên gặp Lý một lần trước khi đi
không? Nếu biết mình ra đi chắc Lý buồn lắm. Nó sẽ khóc… Mẫn ngửa
mặt nhìn vòm trời sáng như bạc. Một chiếc xe buýt nữa lại ghé vào trạm,
lần này Mẫn chạy ra và lên xe. Lý ơi! Tạm biệt em, tạm biệt những kỷ niệm
êm đềm giữa chúng ta.

Chuyến xe đi thật nhanh qua thành phố.
Khi cánh cửa căn nhà quen thuộc mở ra, Mẫn chậm rãi bước vào nhà,

quần áo ướt sũng, nước chảy ròng ròng xuống sàn gỗ.

Tuấn hỏi:
- Em đi đâu giờ này mà không đem áo mưa?
Không đợi Mẫn trả lời, Tuấn mở vali lấy quần áo của mình cho Mẫn

mặc đỡ. Mẫn lặng lẽ lấy trái lựu đạn trong túi ra, đặt xuống giường. Tuấn
ngạc nhiên hỏi:

- Ở đâu vậy?
- Của một người vừa chết.
Rồi Mẫn kể lại mọi chuyện cho Tuấn nghe, nó nói:
- Ngày mai anh thu xếp cho em về vùng giải phóng. Phải đánh tụi nó

mới được anh à. Em nghĩ kỹ rồi, không còn cách nào khác.

Tuấn kéo Mẫn lại ngồi xuống bên mình, anh đốt một điếu thuốc và

trầm ngâm rất lâu, lát sau anh nói:

- Anh sẽ đưa em đi. Em về đó học một thời gian rồi trở lại Sài Gòn.

Anh em mình sẽ cùng nhau đánh giặc ngay giữa thành phố này.

Bên ngoài mưa vẫn như trút nước dữ dội. Mẫn ngồi sát vào Tuấn, và

lần đầu tiên kể từ ngày rời khỏi quê nhà, nó cảm thấy lòng mình ấm áp,
thanh thản như ngày còn bé được ngồi trong lòng mẹ.

ĐÀO HIẾU

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.