MỘT CHUYẾN PHIÊU LƯU CỦA BÉ VÀ CHÚ MỰC - Trang 18

sau anh thanh niên. Lão Sẹo (ta cứ gọi vậy cho tiện) cười:
- Kha, kha,… Bé ngoan có một túi đầy kem que, sợ qua ăn mất sao?
(Cái từ “qua” Bé nghe như trên phim). Không sợ! Không sợ! Qua còn thết
bé ngoan kẹo bánh nữa kia.
Nói rồi, lão đến mở một cái tủ nơi góc phòng mà nãy giờ Bé chưa kịp
để ý, lấy ra nào bánh bích qui, nào bánh săm pa, nào kẹo bạc hà… Lão gạt
các thứ trên bàn ra một bên rồi bày bánh kẹo ra. Bấy giờ anh thanh niên mà
lão Sẹo gọi là Gi Pích mới lên tiếng:
- Ấy! Để nó ăn kem đã, kẻo… Mà kem thành nước cả rồi kìa!
Quả thật, cái túi nhựa trong tay Bé nay đã lồng phồng chất nước màu cà
phê sữa. Lão Sẹo lấy ra một cái cốc lớn:
- Không sao! Không sao! Uống thứ nước này lại có vị đặc biệt thú. Thú
hơn cả gặm kem que cơ đấy.
Lão cầm lấy cái túi nhựa từ tay Bé dốc nước kem vào cốc, được đến
lưng cốc. Các que kem đều đã mòn tóp chỉ còn bằng ngón tay út. Lão giơ
cốc lên ngắm nghía, nuốt ực nước bọt một cái, tấm tắc: “Tuyệt không!” rồi
trao cốc cho Bé:
- Uống đi, bé ngoan!
Bé còn đang ngần ngừ thì anh Gi Pích nháy mắt ra hiệu. Bé cầm lấy cốc
đưa lên miệng làm thử một ngụm. Ái chà! Mát quá! Ngọt quá! Thơm quá!
Thế là Bé dốc cốc làm một hơi.
Chợt lão Sẹo kêu lên:
- Kìa! Nước kem dây vào chiếc áo đẹp rồi kìa!
Bé chưa kịp nhìn xem vết bẩn như thế nào thì lão đã sà xuống lấy tay
vuốt ngực áo Bé. Không! Nói lão sờ nắn thì đúng hơn. Tay sờ, miệng lão
liến láu:
- Cái áo đẹp thế này! Cái áo đẹp thế này!
Lão cởi luôn cúc ngực của Bé để lộ ra trên nền áo lót tấm biển tròn treo
đầu một sợi dây quàng qua cổ Bé. Đó là tấm biển ghi tên và địa chỉ của Bé.
Ông nội vốn cẩn thận phòng khi Bé bị lạc. Bé vừa mới cảm thấy bực mình
thì đã phải rùng mình vì ánh mắt lạnh sắc của lão bất chợt chiếu vào mặt Gi
Pích. Lão đứng bật dậy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.