MỘT CHUYẾN PHIÊU LƯU CỦA BÉ VÀ CHÚ MỰC - Trang 19

- Không phải nó.
Gi Pích ngỡ ngàng:
- Sao?
- Thằng bé nhà lão Hải thuế quan có cái bùa bằng vuốt cọp bọc vàng
nạm hạt xoàn.
- Thì cả lớp ấy chỉ có thằng này sún hai chiếc răng cửa.
Nói rồi, Gi Pích nhìn lão Sẹo một cái và cúi xuống cài cúc áo cho Bé,
vừa cài vừa nói, giọng mơn man:
- Cài cho kín, kẻo bị ho thì khốn. Bố mắng chết.
- Bố ở xa lắm. - Bé lắc đầu.
- Bố đi công tác mãi tận đâu?
- Bố đi bộ đội.
Gi Pích hơi chững lại, nhưng chỉ một thoáng. Anh ta hỏi tiếp:
- Ở chỗ em có nhiều đứa bị sún răng không?
Bé thẹn, lấy tay che miệng:
- Chỉ có bạn Thân cùng lớp em thôi. Nhưng…
- Thân à? Trùng tên với em à?
- Không phải. Em là Thăn.
- Thăn chứ gì? Thì cũng thế.
- Không phải. Em là a nhờ ăn thờ ăn thăn. Còn bạn ấy là ớ nờ ân thờ
ân thân
.
- À, à… em là Thanh phải không?
Bé gật. Lão Sẹo cúi xuống kéo tấm biển tròn đeo ở cổ Bé ra xem kĩ rồi
nhìn Gi Pích, vẻ chán chường. Gi Pích hỏi tiếp:
- Sao hôm nay không thấy Thân đi học nhỉ?
- Bạn ấy mới chuyển đi trường khác.
Gi Pích xoay người lại phía lão Sẹo, nói gằn:
- Anh cử con Hương béo đi tăm như thế đó.
Lão Sẹo ngồi phịch xuống giường:
- Biết ngay mà! Con ấy chỉ giỏi lèo lá.- Lão bặm môi ngẫm nghĩ, điềm
tĩnh trở lại- Để xem còn vớt vát được gì không.
Gi Pích đứng đút tay vào túi quần, cau có:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.