MỘT CHUYẾN PHIÊU LƯU CỦA BÉ VÀ CHÚ MỰC - Trang 20

- Còn vớt cái cóc khô. Riêng cái bùa kia mèng ra cũng dăm cây. Nhất là
cái món chuộc. Làm gì với cái của nợ này?
Lão Sẹo đưa mắt cho Gi Pích. Hai người trao đổi với nhau. Bé chỉ nghe
bập bõm và hiểu loáng thoáng rằng có ai đó định câu một con cá sộp nhưng
lại vớ phải một con tép ranh “chỉ được mỗi cái thamăn”. (Loại cá tép ranh
thì chúa tham ăn rồi.- Bé nghĩ thấy tức cười trong bụng- Có thế mới dễ câu
chứ!). Gi Pích bảo thả quách. Lão Sẹo nói cứ bắt chuộc ít nhiều, thêm vốn
mà vù. Gi Pích nói chả bõ. Lão Sẹo bảo: bọn ở bên kia biên giới đang cần
món hàng là các loại gà con Đông Nam Á. (Đang nói cá lại nhảy sang gà!
Người lớn mà cũng lăng quăng vậy). Của này khôi ngô, bụ bẫm, được giá
đây. (Hình như lại không phải chuyện gà nữa). Phải tìm cách gỡ gạc thôi.
Cái khó là không đánh động bọn sớm quá. (Lạ chưa! Người ta nói động
cá, chứ ai nói động mú).
Lão Sẹo trầm ngâm đi lại trong phòng. Một lát, lão có vẻ phởn phơ: “
cách rồi! Có cách rồi!
” Cứ mỗi tiếng “cách”, đầu lão lại gật một cái. Chợt
lão đứng dừng lại trước mặt Gi Pích:
- Đi về đây có nhẹm không đấy?
- Yên trí đi! Đi vòng vo. Mà của ấy thì đang mải hốc. (Giá mà Bé hiểu
được họ nói ai!)
- Tốt rồi.
Lão đến bên bàn, tươi nét mặt:
- Chà! mải chuyện, kẹo bánh đang buồn chảy cả ra đây này. Bé Thanh
lại đây với qua nào!- Lão xài lối xưng hô Nam Bộ nghe cũng ngon lành.
Gi Pích cũng sốt sắng kéo tay Bé:
- Ừ nhỉ. Lại đây em! Đừng ăn kem nữa, lạnh bụng.
Bé giằng tay lại:
-Không! Em về nhà cơ!
-Thì ăn kẹo, ăn bánh đi đã! Anh còn phải cho thêm xăng vào xe nữa kia
mà.
Lão Sẹo giơ ra một cái kẹo bạc hà mà Bé rất ham. Gi Pích đón lấy, bóc
chìa ra cho Bé:
- Ăn đi em! Kẹo bánh ở đây thì tha hồ. Có thể ăn trừ cơm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.