MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 189

trong nhà này , vì thời gian Vân Quỳnh mới xuất viện, anh đã tới chăm sóc
cho cô hằng ngày, một phần theo yêu cầu của ông bà Quang, phần khác vì
một lý do thầm kín của anh.

Gõ nhẹ lên cánh cửa phòng đang đóng kín, Toàn chờ đợi. Phải đến một
phút sau, với hai lần gõ cửa, Toàn mới nghe tiếng nói yếu ớt từ trong vọng
ra:

- Mẹ vào đi !

Biết là Vân Quỳnh nhầm anh với bà Quang, nhưng Toàn vẫn không đính
chính. Anh xoay nhẹ hai quả nắm và mở cửa bước vào. Trong nhất thời anh
không nhìn rõ mọi vật trong căn phòng đóng kín cửa, rèm cửa thì che khuất
hết mọi tia sáng từ bên ngoài muốn lọt vào qua lớp kính trong suốt. Trong
phòng im lặng tuyệt đối, nếu như người nào không biết cứ tưởng là không
có ai.

Chiếc máy lạnh ở góc phòng cứ đề đều tỏa ra những hơi gió mát khiến căn
phòng cảng trở lên lạnh lẽo hơn. Toàn nheo mắt nhìn kĩ, anh đã nhìn thấy
bóng Vân Quỳnh nằm thật yên giữa gối mềm trắng toát.

Toàn đưa mắt tìm công tác và khi đã thấy, anh với tay bật đèn . Ánh sáng
trắng của ngọn đèn neon tỏa ra chói chang trong phòng khiến Vân Quỳnh
nhắm nghiền hai mắt lại Rồi cô quay vào phía trong, lấy chiếc gối úp lên
mặt như để tránh luồng ánh sáng đó.

Toàn đã nhìn rõ Vân Quỳnh. Anh sót xa khi nhìn thấy cô gầy ruộc người đi,
nằm lọt giữa những chiếc gối trắng vây bọc lấy người cô. Một linh cảm thật
lạ chợt hiện lên trong đầu tâm linh Toàn khiến anh đột nhiên sợ hãi. Anh
lắc mạnh đầu như không dám nghĩ thêm, và một cách cương quyết, Toàn đi
thẳng lại bên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.