MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 190

Ngồi xuống mép giường, Toàn kéo mạnh mép chăn. Không nghĩ là Toàn
đang hiện diện trong phòng mình, lại càng không nghĩ là anh sẽ làm điều
đó. Vì thế cô sững người lại, và Toàn nhận rõ được cái giật mình kinh ngạc
của cô.

Vân Quỳnh khó chịu mở mắt ra, và cô ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên
lời khi nhận ra người đang ngồi bên cạnh mình là Toàn chứ không phải là
mẹ cô như cô đã nghĩ. Cô nhìn Toàn trân trối và lặng thinh khi anh nhẹ
nhàng lên tiếng :

- Vân Quỳnh à ! Em phải đậy thôi chứ không thể cứ nằm mãi như thế này
được.

Vân Quỳnh nhắm mắt lại. Cô biết là mình không thể làm nũng Toàn như
làm nũng với mẹ, và cô lắc đầu :

- Anh mặc kệ em.

Và Toàn cũng lắc đầu :

- Anh không thể mặc kệ em được, em phải dậy và đi ra ngoài như mọi
người.

Nước mắt Vân Quỳnh đã bắt đầu chảy :

- Em không thể, anh Toàn ạ !

Toàn cương quyết :

- Không có cái gì là không thể hết, trừ khi em không muốn mà thôi. Nhưng
anh nghĩ là em sẽ không hèn yếu đến như thế. Vì vậy mà em phải dậy đi
thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.