MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 193

Vân Quỳnh cúi mặt :

- Nhưng em không biết mình phải làm gì bây giờ. Nỗi đau cảu em quá lớn
khiến em như hụt hẫng trong tất cả mọi điều . . .

Toàn nắm bàn tay Vân Quỳnh đang hờ hững để trên chiếc gối cô ôm trong
lòng. Anh tha thiết :

- Em không biết làm gì vì em đang hụt hẫng, nhưng anh thì biết. Vì vậy,
anh sẽ giúp em. Nào, anh xuống nhà đợi em. Anh cho em mười phút thôi,
em phải sửa soạn thật nhanh để ra ngoài với anh.

Vân Quỳnh như bị lôi cuốn bởi sự mạnh mẽ của Toàn. Cô không còn dáng
vẻ bạc nhược như lúc nãy nữa, mà đã có vẻ tỉnh táo hơn. Cô hỏi Toàn :

- Ra ngoài để làm gì hở anh ?

Toàn khoa tay một vòng :

- Thì mình đi ngắm cảnh, hít thở khí trời . . . thiếu gì chuyện cho mình
thưởng thức. Thôi, không nói cà kê với em nữa. Thay quần áo nhanh lên,
anh xuống nhà đợi em đó nha.

Nói vừa dứt câu, Toàn đứng lên và đi ra ngoài ngay, như không để cho Vân
Quỳnh kịp phản ứng.

Toàn vừa bước xuống dưới nhà, vợ chồng ông Quang đã đón anh ngay chân
cầu thang với thái độ bồn chồn. Bà Quang hỏi ngay :

- Nó sao rồi hở cháu ?

Toàn cười thật tươi :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.