MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 195

của mình và đưa mắt nhìn cô. Vân Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế trước mặt
Toàn, nói nhỏ :

- Em đã xong rồi đây, anh Toàn ạ !

Toàn không vội trả lời, anh lặng im ngắm nhìn Vân Quỳnh. Cô hãy còn
xanh xao lắm, nhưng trên mặt đã có chút linh hoạt chứ không còn hoàn
toàn mang dáng vẻ thất thần như lúc nãy nữa. Toàn thấy lòng mình nhói lên
một cái khi nhìn Vân Quỳnh gầy đi rất nhiều. Nhưng cô trông càng thanh
nhã, thanh thoát hơn trong bộ quần áo màu trắng với những lớp vải nhẹ như
tơ.

Toàn đứng lên, anh nói nhanh như để trấn áp một dòng cảm xúc mới lạ
đang tràn ngập tim anh :

- Chúng mình đi, Vân Quỳnh. Cháu xin phép hai bác để đưa Vân Quỳnh ra
ngoài cho thoải mái một chút ạ.

Ông Quang gật đầu :

- Được rồi, các con đi chơi cho vui. Có cần phải lấy x echo Quỳnh đi để
không gió máy không howqr cháu Toàn ?

Toàn lắc đầu :

- Không cần đâu bác ạ. Cháu đưa Quỳnh đi xe gắn máy cho thoải mái.

Toàn đã đưa Vân Quỳnh ra ngoài, ông bà Quang nhìn nhau với hai đôi mắt
long lanh lệ mừng. Thế là con gái họ đã vượt qua được nỗi đau rồi đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.