MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 194

- Vân Quỳnh không sao đâu, hai bác cứ yên tâm. Cô ấy đang sửa soạn để đi
ra ngoài với cháu.

Bà Quang chắp hai tay lại với nhau :

- Tạ ơn Thượng đế, con gái tôi đã bình tâm lại rồi.

Cả ba người cùng ngồi xuống bộ salon, ông Quang nắm tay toàn lắc mạnh :

- Thật là cảm ơn cháu quá, không có cháu chúng tôi thật là không biết tính
sao nữa.

Toàn tươi cười :

- Thật ra Vân Quỳnh cũng không đến nỗi nào, chỉ tại không có người vực
cô ấy dậy mà thôi. Cháu đã biết rồi thì sẽ giúp hai bác để làm cô ấy vui,
mỗi buổi chiều cháu sẽ đến đây sau giờ tan sở để cùng chuyện trò hoặc
thỉnh thoảng đưa cô ấy ra ngoài như hôm nay.. Cháu mong là hai bác cho
phép.

Bà Quang vồn vã :

- Chúng tôi cảm ơn cháu không hết, chứ có gì là cho phép hay không, cậu
cố gắng giúp chúng tôi là chúng tôi mang ơn cậu lắm rồi.

Toàn lắc đầu :

- Bác đùng nói như thế, cháu không dám nhận đâu. Dẫu sao thì cháu với
Thắng có khác gì là an hem đâu. Vả lại, cháu rất quý Vân Quỳnh . . .

Toàn vừa nói tới đó thì Vân Quỳnh đi xuống. Anh vội ngưng hẳn câu nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.