MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 196

Hoàng Kim

Một đời có nhau

Phần 22

Tựa lưng vào lan can của du thuyền, Vân Quỳnh thích thú ngắm cảnh vật
rực rỡ trên dòng sông tối đen. Dù cho chiếc lan can bằng sắt cấn vào làm
lưng cô hơi đau, nhưng Vân Quỳnh không chú ý đến điều đó mà cứ mải mê
ngắm nhìn ánh đè đủ màu sắc trên các bảng hiệu và trên các tòa nhà cao ốc
cứ nhấp nháy chớp tắt như một rừng sao dày đặc. Gió đêm mát rượi mơn
man làn da làm cho Vân Quỳnh có một cảm giác dễ chịu, mái tóc dài của
cô cũng vui vẻ tung bay theo gió và quấn quýt vờn quanh khuôn mặt của
Toàn.

Đứng lặng lẽ bên cạnh Vân Quỳnh, Toàn cũng phóng tầm mắt nhìn thật xa
vào dòng song. Anh đứng im để lắng nghe hồn mình đang êm ả, một cảm
giác diệu kỳ mà anh chỉ mới có được trong những ngày gần đây.

Từ hôm kéo được Vân Quỳnh ra khỏi cái thế giới âm u của cô, Toàn đã
thường xuyên đi ra ngoài. Và những buổi rong chơi như thế này đã dần dần
đưa Vân Quỳnh trở lại với niềm vui, với sự yêu đời ngày trước. Tuy cũng
có những lúc cô thờ thẫn như để hồn lạc vào một cõi vô thức nào đó, và
Toàn vẫn tôn trọng phút giây riêng tư đó của cô.

Nhưng Vân Quỳnh tuy trông yếu đuối như thế, nhưng lại là một cô gái có
cá tính mạnh. Cô đã để hồn mình nhớ về kỷ niệm, nhưng rồi những giây
phút yếu lòng đó chỉ là một thoáng vụt qua và cô lại trở về với hiện tại của
mình.

Có được dũng cảm như thế, Vân Quỳnh đã phải cố gắng rất nhiều. Nhưng
cạnh sự cố gắng của cô, còn có sự tiếp sức của Toàn, người đã luôn bên
cạnh cô từ đó đến nay. Và dần dần, Toàn đã trở lên cần thiết cho Vân
Quỳnh từ bao giờ không biết. Những lúc bên anh, cô thấy hồn mình êm ả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.