MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 22

- Vân Quỳnh hiền lắm bác ạ. Hôm đó bị ngả lăn ra đất chắc là đau lắm, thế
mà cô ấy không trách cháu một câu. Lại còn tự mình cố gắng đứng lên, chứ
không muốn làm phiền đến cháu nữa chứ.
Nghe những lời khen ngợi của Mạnh Kha,Vân Quỳnh đỏ bừng cả mặt:
- Lỗi là do em đi quá nhanh nên mới xô vào anh đấy thôi.Vả lại, dù cho
không phải tại em mà là do anh Kha đụng phải thì cũng chỉ là tình cờ thôi,
nào phải anh cố tình đụng em ngả lăn ra đó đâu mà phải bắt đền.
Ông Quang trìu mến nhìn con gái :
- Đúng là Vân Quỳnh hiền thật, lành nữa là khác. Bất kỳ chuyện gì cũng có
thể nhường nhịn được hết. Bác và bác gái ở nhà vẫn thường nói với nhau,
mai mốt Vân Quỳnh lấy chồng chắc cũng phải kiếm cho nó một anh chàng
hiền như đất, kẻo không thì lại bị chồng bắt nạt mất thôi.
- Ba! Ba lại nói lung tung nữa rồi.

Vân Quỳnh phản đối một cách yếu ớt, ông Quang âu yếm choàng tay qua
vai con gái, cử chỉ thật thương yêu. Mạnh Kha cười mỉm, anh góp ý :
- Cháu lại không nghỉ như thế, lành như Quỳnh thì chẳng ai mà nở lòng ăn
hiếp đâu. Nhiều khi anh chồng đó lại cưng như cô ấy như trứng mỏng ấy
chứ.
Ông Quang gật đầu:
- Tôi cũng cầu mong như thế.Vì được thế là tôi không còn gì phải lo nghĩ
nữa rồi.

Vân Quỳnh úp mặt vào vai cha.Cô mắc cỡ đến nỗi không nói được tiếng
nào, mà chỉ hấm hứ trong cổ để phản đối mà thôi.Vòng tay ông Quang xiết
chặt bờ vai nhỏ nhắn của con gái, ông nói với con một cách thân tình:
- Cậu Kha thấy không, hơi một tí là mắc cỡ. Tôi vẫn nói với Vân Quỳnh
không phải là người đang hội nhập trong cái xã hội náo nhiệt này, nó chắc
là đang ở trong một thế giới ngập đầy mông mơ đó.

Mạnh Kha nhìn Vân Quỳnh bằng ánh mắt chiêm ngưỡng mà không hề giấu
giếm. Anh có cảm giác cô thật mong manh như một vật bằng pha lê trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.