MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 48

- Tôi biết là ông nhận thấy cậu ta rất tốt, nhưng đó chỉ là nhận xét của ông
về công việc thôi. Chứ còn con người thật của cậu ta thì ông làm sai có thể
biết hết được ?
Ông Quang vẫn cố trấn an vợ :
- Cậu Kha này là bạn thân với thằng Thắng con chị Hai. Vì thế, tôi nghĩ là
cậu ta không phải là người xấu đâu.
- Cậu ta là bạn của thằng Thắng hở? Vậy để tôi gọi điện hỏi nó coi sao?
Vừa nói, bà Quang vừa đứng lên định đi về chỗ để điện thoại . Nhưng ông
Quang đã kịp níu tay vợ lại :
- Kìa bà ! Bà làm gì vậy? Tại sao lại phải hỏi thằng Thắng cho rắc rối thêm.
Tụi nó đi chơi mới có mấy tiếng đồng hồ mà bà đã tìm kiếm, thì tôi e là
không hay đâu . Cứ đợi một lát nữa coi sao.
Bà Quang nhăn mặt :
- Gần chín giờ rồi mà con nó chưa về, vậy mà ông vẫn cứ tin tưởng là sao
vậy ? Đã có khi nào Vân Quỳnh đi chơi lâu như thế này đâu?
Ngay khi đó tiếng chuông vang cổng vang lên, ông Quang nói :
- Con Quỳnh về đó, bà còn lo nữa thôi?
Bà Quang mừng rỡ đứng lên:
- Con về rồi thì còn lo gì nữa ? Ông chỉ khéo hỏi thôi hà.
Ông Quang lườm bà :
- Bà chỉ lo hão huyền thôi. Nếu bữa nay con Quỳnh mà có chuyện gì thì
chắc là tôi chết với bà quá. Nè, bà ngồi xuống đi, chị bếp ra mở cổng rồi
thì nó sẽ vào ngay thôi mà. Bà còn nóng ruột làm chi vậy ?
Vừa khi đó, Quỳnh tung tăng bước vào. Nhìn nét mặt rạng rỡ và nụ cười
tươi rói trên môi cô, ông Quang hỏi ngay:
- Đi chơi vui hả con gái ?
Quỳnh xà xuống giữa cha mẹ :
- Dạ vui lắm ba ơi .
Ông Quang liếc vợ một cái :
- Vậy mà mẹ con đang định lên đài truyền hình đăng thông báo tìm trẻ lạc
đó.
Vân Quỳnh ngạc nhiên :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.