MỘT ĐỜI THƯƠNG THUYẾT - Trang 234

Bà cộng sự thì cứ ngoan ngoãn ghi chép. Sau này tôi mới biết bà không

phải ai khác là Chủ tịch Công ty Đường sắt Hồi Quốc!

Cuối cùng, sau một giờ yết kiến, tôi cũng phải xin kiếu vì được nghe quá

nhiều dự án vượt tầm, đôi khi vượt luôn cả trí tưởng tượng của tôi. Tôi ra về,
tất nhiên vẫn trắng tay, mới ngỡ ra học được thật nhiều bài học:

Khi đi bán hàng, không nên gặp cấp cao quá! Ông Zardari quá cao
cho mục đích tôi theo đuổi. Ở đỉnh cao đó, dự án trở nên trừu
tượng, như con cá trên trời hay con chim dưới biển vậy. Thêm vào
đó, chắc hẳn ông ấy quen cứ thích mua gì thì mua, kệ sau đó để
cho Bộ Tài chính lo liệu cho bằng được nguồn đôla để thanh
khoản.
Công ty tôi đã có trung gian cao cấp quá! Ông này chỉ quen có
Thủ tướng và các Chủ tịch thôi… Rõ ràng tôi cần thêm trung gian
cấp trung bình để còn đi lại với các công chức thấp hơn, và gần
thực tế hơn.
Rốt cuộc, công ty của tôi chẳng bán được gì tại Hồi Quốc, và tất
nhiên tôi là người phải nhận trách nhiệm của thất bại. Lần ấy tôi
thề sau này không tìm gặp các vị “đầu có vương miệng” nữa.

Con của “vua” Nam Dương

Một câu chuyện tương tự đã xảy ra cho tôi vào thời kỳ tôi hay đi Nam

Dương. Tôi đã tới thăm xứ này ít ra cũng 50 lần. Vào năm 1983 tôi mê mẩn
với một dự án “khách sạn 5 sao” ngay tại trung tâm Jakarta, trên đường
Jalan Thamrin.

Con đường này có thể ví như đường Lê Lợi hay Nguyễn Huệ của Thành

phố Hồ Chí Minh vậy. Bạn thử tưởng tượng một miếng đất 10.000 thước
vuông, đẹp không lời nào có thể tả được! Sau khi mời được một số doanh
nhân cao cấp cùng đầu tư với công ty, tôi rất tâm đắc vì đã sớm có được số
vốn cần thiết để dựng lên dự án. Một số công ty chuyên vận hành khách sạn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.