MỘT ĐỜI THƯƠNG THUYẾT - Trang 58

má anh ạ. Học đến 7 năm sau đại học, hành nghề trí thức suốt đời, mà vẫn
có lúc phải giết nhau như một lũ lưu manh chỉ vì tranh giành một dự án.
Luật chơi thật ác, một chết một còn. Hôm nay anh bị tôi “ám sát”, tôi vui
cho công ty tôi mà rất thương cho cả hai chúng ta. Vì ngày mai sẽ đến lượt
tôi bị công ty khác “ám hại”, tôi đã thương trước cho cảnh ngộ này rồi đấy.
Lúc ấy tôi cũng sẽ không khác gì anh ngày hôm nay.”

Sợ thua trên sân nhà là một áp lực rất nặng, rất khó nuốt bạn ạ!

Sợ rằng cuộc thương thuyết sẽ kéo dài quá lâu.

Trong những dự án to lớn, các cuộc đàm phán có khả năng kéo dài hàng

năm!

Bạn thử tưởng tượng nhé: Có người trong phái đoàn có con sắp cưới hỏi,

mong về sớm để làm lễ hôn nhân; có kẻ thì vợ đau hoặc cha mẹ già không ai
trông nom, không thể ngồi đàm phán hàng tháng; có bạn thì đơn giản hơn, vì
có người yêu đang trông đợi mỏi mòn; có anh chàng lại còn đơn giản hơn
thế nữa, vì ngón chân cứ phồng lên rồi đau buốt do phải ngồi ghế một ngày
10 tiếng đồng hồ để thương thuyết, nếu phải ngồi thêm 6 tháng nữa e chịu
không nổi. Nhiều người thì có những lý do sức khỏe thầm kín, trong khi
những người khác thì chỉ thèm vỏn vẹn gặp gỡ bạn bè mỗi buổi chiều để
nhậu nhẹt cho vui. Họ thấy những tháng ngày đàm phán buồn tẻ khô khan
trôi qua mà ngao ngán. Lại có cả trường hợp bất khả kháng do không hợp cả
khí hậu lẫn thức ăn thức uống, nên dị ứng. Người xứ nóng thì phải đàm phán
vào mùa đông ở xứ lạnh, người xứ lạnh cũng không chịu nổi cảnh nóng hầm
hập trong những căn phòng làm việc chỉ có quạt máy. Tóm lại, biết bao
nhiêu thứ chán ngán, rồi từ chán ngán chuyển sang sợ hãi nếu chẳng may
cuộc thương thuyết cứ kéo dài và không tìm được kết thúc.

Tôi còn nhớ một trường hợp thật “dã man”: Chúng tôi phải thương thuyết

vào mùa đông tại Bắc Kinh. Không biết bạn nào đã đi Bắc Kinh vào dịp cuối
năm chưa, nhưng lạnh lắm bạn ạ. Tôi còn nhớ vào tháng đó, ngoài trời 10 độ
âm, mà bên trong phòng họp không có sưởi, đối tác phía Hoa cứ mỗi 4 tiếng
là đổi ca thương thuyết, chỉ có phía bên tôi là chịu trận. Chúng tôi phải đem
cả chăn từ khách sạn vào phòng họp để che từ ngực xuống đến chân, lôi theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.