MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 104

Rồi tâm vót một cái que bằng tre cho rõ nhọn. Tâm thử chọc que vào mực

để viết thì thấy chữ rõ không kém gì thứ mực Tâm thường mua. Tâm bèn cất
tất cả các thứ vào một chỗ rất kín.

Nhưng rủi cho Tâm, Tâm chờ mãi, mà lần này ông Bẩy chưa đi vắng lâu.

Đến mười hôm rồi, mà ông cứ ở nhà, Tâm thì cứ phải vui vẻ mà chuyện trò
và chơi đùa cho ông đừng ngờ vực.

Một buổi chiều, Tâm nhìn thấy cái gậy dài dựng ở sân.

Tâm cầm lấy và múa may, rồi đập mạnh vào cây chuối. Ông Bẩy nhìn

Tâm, cười và bảo:

— Con chớ nghịch dại thế, lỡ vô ý, đốc gậy vào mặt thì khốn.

Tâm mỉm cười, đáp:

— Con muốn học võ lắm.

Ông Bẩy tỏ ý mừng. Tâm biết vậy, nói thêm:

— Bẩm thày, con có muốn đi học chữ làm gì. Con chỉ muốn được bỏ nhà

trường, rồi tập múa gậy, múa dao.

Ông Bẩy cau mặt:

— Học những cái ấy sao có ích được bằng học chữ, con?

Tâm cười:

— Bẩm thày mỗi người có một cái thích riêng. Thích cái gì thì học cái ấy

rất chóng. Ở trường, con chỉ thích đánh nhau, con thường kéo bè kéo đảng
để bắt nạt những anh bạn bé và yếu.

Ông Bẩy gật gù, Tâm nói luôn:

— Giá có ai dạy con học võ ngay từ bây giờ, thì tất ngày lớn, con giỏi

lắm. Mà biết đâu nghề võ không nuôi nổi một đời con.

— Ừ, thế bây giờ ví dụ con có người bạn có miếng bánh ở trong lớp mà

con muốn ăn, thì con xin người ta thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.