MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 109

— Thôi, con đừng nói nhiều, vì thày thấy con vừa nói vừa thở. Đã mệt mà

hay nói thì càng mệt thêm. Hay là thày đứng lại cho con nghỉ một chút.

Tâm đứng dừng lại, quay mình nhìn xuống. Cánh đồng như bàn cờ. Làng

mạc chỉ là đống lá xanh rì đặt trên chiếc thảm hoa lý. Đường xá thì còng
quèo, như con rắn dài màu son, nằm phơi nắng.

Tâm cố nhận mà không thấy nhà ông Bẩy đâu, bèn hỏi. Ông Bẩy đáp:

— Đứng phía này mà con hỏi nhà ta à? Nhà ta có ở trong những xóm này

đâu. Nó về phía góc kia, lấp tảng đá này, không trông thấy.

Tâm sực nghĩ ra, hối hận rằng không cố nhận đường đi để dễ nhớ. Tâm

hỏi. Ông Bẩy cười:

— Thế thì con hớ quá. Nếu làm đường riêng như vậy, thì ai không tìm

thấy. Thày chỉ cốt kín đáo.

— Từ đây đến chỗ thày định đưa con đến, gần hay xa?

— Sắp đến nơi rồi, trèo qua một dốc nữa thì tới.

Tâm nóng ruột muốn xem ngay nơi ấy bèn nói với ông Bẩy đi.

Lần đi sau, không nhọc nhằn lắm. Độ chừng nửa giờ, thì Tâm tới trước

một tảng đá.

Ông Bẩy đứng lại, nói:

— Đến nơi rồi.

Đoạn ông dang hai tay ra để thở, và bảo Tâm:

— Con nhìn xuống chân núi mà xem, có thấy rợn không.

— Bẩm không.

— Thế thì tốt. Nhiều người lên trên cao, không dám nhìn xuống, thế thì

nhát quá.

Rồi ông trỏ tảng đá, hỏi Tâm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.