MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 110

— Con quanh đây, rồi tìm cho thày một cái gì mà con lấy làm lạ.

Tâm nghe lời ông Bẩy, cố nhận xét từng tý, song không có cái gì đáng chú

ý cả. Tâm càng ngạc nhiên, đến gần ông Bẩy, nói:

— Bẩm thày, con thấy như thường.

Ông Bẩy cười:

— Phải, chính người lớn cũng không tìm thấy nữa là con. Sở dĩ thày làm

ăn được bình yên lâu dài, cũng là nhờ chỗ này. Nhiều lần, thày bị bắt bớ,
song thày không sợ gì cả, thày cứ lẩn lút ở đây, là yên thân.

— Nhưng sao thày còn ở làng? Con tưởng thày nên ở đây luôn có hơn

không?

— Thế con có biết thày là ai không?

Tâm nhìn ông Bẩy Rỗ:

— Chủ đảng Rổ Bẫy !

Ông Bẩy tròng trọc nhìn Tâm, sợ hãi quá, tái mặt lại.

Lặng người một lát, ông hỏi:

— Sao con biết? Người lớn cũng không rõ thày là ai kia mà. Tâm đáp:

— Cái đó, thày không nên hỏi con. Xin thày mừng rằng nếu con biết tên

thày và nghề thày, thì là con có thể nối nghiệp được thày.

Ông Bẩy vui vẻ cười, đáp:

— Nhưng con nên biết rằng thày có thanh gươm sắc lắm. Hễ con lộ ra cho

ai biết, thì con đừng nhận thày là cha nữa, nghe không?

Tâm run sợ, nhìn ông Bẩy. Tự nhiên Tâm thấy trên mặt ông, có những nét

dữ tợn, gian ác lạ thường, mà lúc khác Tâm không để ý. Tâm nói:

— Thày dạy con nghề, rồi chắc con giỏi hơn thày, chứ không chịu chỉ

bằng thày mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.