MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 112

Chẳng thấy tiếng trả lời. Tâm lại gọi:

— Thày đâu?

Rồi tự nhiên, Tâm nghĩ đến nỗi mình, ở vào nơi xa lạ, cheo veo sườn non,

xung quanh rặt những thứ nguy hiểm cả, thì bỗng òa lên muốn khóc.

Nhưng may quá, ông Bẩy đã đứng ở sau lưng Tâm từ bao giờ. Tâm mừng

rỡ, ông Bẩy nói:

— Không thấy thày sao con không tìm, không gọi.

Tâm nhanh trí gượng bạo dạn, đáp:

— Con tìm chắc không tài nào thấy được, mà gọi thì chắc gì thày nghe

tiếng mà thưa.

— Thế thì con biết suy xét. Thôi, đi về.

Tâm ngớ người, hỏi:

— Thày không cho con xem gì à?

Ông Bẩy nghiêm sắc mặt, lắc đầu:

— Bao giờ con học lành nghề, thì thày cho con biết ở trong này thày có

những gì.

Tâm buồn quá, hỏi:

— Thế thì thày đã bắt con làm một việc rất vô ích, là theo thày đến đây

mà không được học thêm một tý gì.

— Con học thêm được cái trèo núi. Con biết thày có cái kho tàng ở đây.

— Đây là kho tàng, à thày ?

Thấy Tâm tròn xoe mắt lên hỏi câu ấy, ông Bẩy bật cười, gật:

— Con muốn xem à?

— Vâng.

Ông Bẩy làm hiệu cho Tâm theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.