Chẳng thấy tiếng trả lời. Tâm lại gọi:
— Thày đâu?
Rồi tự nhiên, Tâm nghĩ đến nỗi mình, ở vào nơi xa lạ, cheo veo sườn non,
xung quanh rặt những thứ nguy hiểm cả, thì bỗng òa lên muốn khóc.
Nhưng may quá, ông Bẩy đã đứng ở sau lưng Tâm từ bao giờ. Tâm mừng
rỡ, ông Bẩy nói:
— Không thấy thày sao con không tìm, không gọi.
Tâm nhanh trí gượng bạo dạn, đáp:
— Con tìm chắc không tài nào thấy được, mà gọi thì chắc gì thày nghe
tiếng mà thưa.
— Thế thì con biết suy xét. Thôi, đi về.
Tâm ngớ người, hỏi:
— Thày không cho con xem gì à?
Ông Bẩy nghiêm sắc mặt, lắc đầu:
— Bao giờ con học lành nghề, thì thày cho con biết ở trong này thày có
những gì.
Tâm buồn quá, hỏi:
— Thế thì thày đã bắt con làm một việc rất vô ích, là theo thày đến đây
mà không được học thêm một tý gì.
— Con học thêm được cái trèo núi. Con biết thày có cái kho tàng ở đây.
— Đây là kho tàng, à thày ?
Thấy Tâm tròn xoe mắt lên hỏi câu ấy, ông Bẩy bật cười, gật:
— Con muốn xem à?
— Vâng.
Ông Bẩy làm hiệu cho Tâm theo.