MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 113

XIV

Vào hang

Ô

ng Bẩy đưa Tâm đến chỗ có cành lá xòa rũ xuống. Ông nâng cành lá, thì

Tâm thấy một kẽ đá con con, ở ngang sát mặt đất.

Ông Bẩy trỏ, và bảo:

— Đây là cửa vào. Con không tìm thấy nó vì con không để ý đến nó.

Thì tự nhiên Tâm thấy cái cửa ấy trông rõ ràng quá. Tâm ngắm nghía một

lúc, bỗng ngạc nhiên hỏi:

— Nhưng thưa thày vào thế nào được?

Ông Bẩy cau mặt nói:

— Con còn phải hỏi cả những cái ấy ư? Không thể làm thế nào được à?

Tâm ngượng nghịu, cúi đầu xuống nhòm vào, thấy trong hang tối um, rồi

nói:

— Bẩm phải chịu ạ,

Ông Bẩy hắt tay bảo Tâm đứng dẹp ra, rồi nhanh thoăn thoắt, ông nằm sát

đất bò vào. Tâm thấy ông tránh những răng đá rất khéo.

Đến lượt Tâm vào, Tâm rất lo ngại, vì không hiểu lối đi trong ấy thế nào.

Ông Bẩy thò tay ra vẫy gọi, Tâm phải liều, luồn qua kẽ đá, tay sờ xoạng,

trống ngực thình thịch.

Vào được bên trong, Tâm vẫn còn thở, mà trong bụng bồi hồi quá. Bỗng

có cái tay nắm vào cổ Tâm, Tâm giật mình, suýt rú lên. Nhưng đó chỉ là tay
ông Bẩy. Ông Bẩy sờ cổ, đến vai, rồi dắt cánh tay cho Tâm đi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.