MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 22

-Mày không chết nhưng giờ thằng Ốc nó chết.

Miệng chị Hồ méo mó, chừng như sắp khóc lần nữa.

-Sao thằng Ốc lại chết?

Ánh mắt và giọng nói chị Heo có chút lo lắng.

-Không lẽ nó tưởng em chết nên nó uống thuốc sâu theo.

Chị Heo nhìn dáo dác, như đang tìm kiếm vỏ chai thuốc sâu.

-Không…nó không uống thuốc gì cả. Là tao đánh nó.

Chị Hồ quẹt nước mắt.

-Tao tưởng tại nó đánh mày đau, mày giận uống thuốc sâu chết nên tao mới
đánh nó.

Chị Hồ nấc lên. Chưa bao giờ tôi thấy chị Hồ khóc cả. Ngay cả ngày mẹ tôi
bỏ lên thành phố, trong khi mấy anh em tôi khóc như mưa, cả Út khờ cũng
phải sụt sùi thì chị Hồ vẫn trơ trơ ra. Tôi còn tưởng cả đời này sẽ chẳng có
chuyện gì làm cho chị Hồ phải rơi nước mắt. Nhưng lần này, chị lại khóc
mà khóc rất lớn nữa là khác.

Chị Hồ bế anh Ốc lên. Người anh Ốc gầy đét như sợi dây rau lang. Chân
tay anh thõng xuống, chẳng khác gì con gà bị đập gãy cánh. Cả tôi và chị
Heo cùng lẽo đẽo chạy theo chị Hồ.

Chị Hồ đặt anh Ốc lại đúng vị trí mà sáng nay chị Heo đã nằm. Tôi nhìn
chòng chọc vào gương mặt anh. Tôi không dám nghĩ đến cái chết nhưng
cảm giác sợ sẽ quên đi gương mặt thân thuộc này làm tôi cứ dán mắt mãi
vào gương mặt ấy. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp nhìn anh Ốc thật lâu và thật
sâu như vậy. Hai hốc mắc của anh lõm xuống, xương má nhô lên. Có lẽ
những bữa ăn thiếu thốn cộng thêm cái tính hiếu động thích chạy, thích đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.