MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 24

Ốc ho dữ dội hơn. Anh cố nhổm dậy nhưng chỉ ngóc được cái cổ lên lại
nằm vật trở lại cái gối. Chị Hồ vội đỡ lấy anh Ốc.

-Mày làm sao vậy?

-Ói…

Anh Ốc chỉ nói được một tiếng. Sau đó lại lả đi. Chị Hồ vội đỡ cho cái đầu
anh Ốc ngoảnh ra ngoài đất.

-Ói đi.

Chị Hồ vỗ vỗ nhẹ vào vai anh Ốc. Anh Ốc ho thêm một cái. Một bãi nhầy
nhụa, loang lổ dưới đất. Trong ấy còn lẫn cả những miếng cá khô. Có lẽ sợ
chúng tôi ăn hết phần nên nhiều miếng cá, anh Ốc nhai chưa kỹ.

-Ham giành ăn làm gì? Giờ cũng ói ra.

Chị Heo nói giọng vẻ trách móc. Chị Hồ bặm môi. Tức thì chị Heo im bặt.
Tự dưng tôi thấy ray rứt trong lòng. Phải chi sáng nay tôi nhường anh bữa
sáng để anh có thời gian ăn chậm hơn. Nghĩ cũng thật lạ, nếu hôm nay anh
Ốc không bị chị Hồ đánh cho lên bờ xuống ruộng chắc tôi chẳng nảy ra ý
tốt này đâu.

Suốt buổi chiều hôm ấy, chị Hồ, chị Heo và tôi đã ngồi mòn mông bên
giường của anh Ốc. Kẻ nấu cháo, người đắp khăn lên trán cho anh. Khác
với vẻ hống hách, thích chỉ huy sai khiến mọi ngày, chị Hồ tỏ ra nhỏ nhẹ và
dễ chịu. Tôi ước thầm phải chi ngày nào chị cũng được như vậy thì cái
mông của anh Ốc, chị Heo và tôi đỡ biết mấy.

Đang đút những thìa cháo cuối cùng cho anh Ốc thì bố tôi về. Lần này
không nghe tiếng chó sủa nên chị em tôi không kịp chuẩn bị. Bố không say
bí tỉ như mọi ngày, ông chỉ lừng sừng. Mà khi lừng sừng thì ông sẽ đáng sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.