MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 11

Phó biên tập tạp chí đi đến khuyên mấy câu, Mạch Trăn Đông mới lạnh

lùng nhìn tôi: “Để cô ta ra ngoài! Lần sau làm phiền các anh cử cho tôi một
người có đầu óc xứng với chức trợ lý!”

Tôi ảo não đi ra xa, đây không phải là lần đầu tiên, có một lần tôi không

những bị anh ta mắng mà còn bị đuổi ra khỏi studio. Hôm đó tôi không
dám bỏ đi, chỉ ngồi ôm vai dưới đất lén nhìn tình hình bên trong. Sau khi
công việc kết thúc, tôi còn đang phân vân không biết có nên đi vào giúp
dọn dẹp hay không thì Mạch Trăn Đông bất ngờ đi ra, dáng vẻ như không
có chuyện gì ném cho tôi điếu thuốc: “Hút thuốc không?”

Tôi lắc đầu.

Anh ta đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt ôn hòa hơn đôi

chút: “Vẫn chỉ là người mới tốt nghiệp, cứ như trẻ con ấy.”

“Vào đi.” Anh ta hút xong một điếu thuốc, tinh thần tốt lên rất nhiều:

“Bước chân vào ngành này cũng không dễ dàng… Sớm muộn gì cô cũng sẽ
học hút thuốc thôi.”

Hôm nay cũng có thể coi là bị mắng nhiều thành quen, tôi đứng ở cửa,

móc từ trong túi ra một điều thuốc, rít sâu một hơi.

Một hơi cay nồng xông lên mũi, cố gắng xua tan những mệt mỏi và áp

lực, cuối cùng tôi cúi đầu ho sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm nhem.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày đen cùng ống quần kẻ

sọc màu xám tro.

Tôi ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông, có lẽ là vừa từ một cuộc họp

nào đó đi đến đây. Bộ âu phục sang trọng, cà vạt đã được tháo xuống, hai
tay đút vào túi quần, vẻ mặt bình thản, dáng người thẳng tắp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.