MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 151

“Vậy để tôi nói chuyện với ông.” Tôi lấy điện thoại ra.

“Bạch Hi, sao em bướng bỉnh thế?” Thẩm Khâm Tuyển nghiêng người,

rốt cuộc tôi cũng thấy rõ gương mặt anh. Sống mũi thẳng tắp, cặp môi
mỏng, đôi mắt đen kiên định, “Giờ này ông đã đi ngủ rồi.”

Tôi cất điện thoại, nghe giọng anh dịu đi một chút: “Từ đây đến công ty

chỉ mất năm phút đi bộ, không cần chen chúc trên xe buýt. Em bị say xe
mà.”

Tôi nhíu mày, hình như anh nhận ra điểm không ổn, mím chặt môi,

không nói nữa.

“Sao anh biết?” Tôi kiềm chế nhịp tim, khó tin nhìn anh.

Từ trước đến nay, tôi rất ghét ô tô, đặc biệt là đi đường dài. Lần trước đi

công tác, vì sống chết không chịu đi xe khách nên tôi mới bị kẹt lại ở thành
phố đó, nếu không phải sau đó bị Thẩm Khâm Tuyển ép buộc thì tôi sẽ
không đi xe suốt đêm như thế. Trong thành phố vì chỉ phải di chuyển một
đoạn đường ngắn nên tuy đỡ hơn một chút nhưng mặt tôi vẫn trắng bệch
như quỷ sứ.

Về triệu chứng say xe, tôi không nôn, chỉ đau đầu, có cảm tưởng như sẽ

ngất xỉu ngay giây sau đó, rất khó chịu.

Trước kia, người khác đều nói với tôi “Đi nhiều sẽ quen thôi”, tôi cũng

đã thấy có một cô bạn bị say xe đúng là “đi nhiều sẽ quen” thật, nhưng tôi
vẫn không quen nổi, chỉ có thể ngồi im trên xe, khi xuống xe phải đợi một
lúc thật lâu mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Tất nhiên, lúc đi làm, tôi giấu kỹ chuyện này. Trong xã hội hiện đại này,

nếu tôi cứ lấy cớ say xe thì chả khác nào người vô dụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.