MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 171

Không biết nên khóc hay nên cười đây.

Tôi nghĩ trên thế gian này, không ai có thể hoàn toàn hiểu người khác.

Cũng như trong mắt đồng nghiệp, tôi là người dễ tính, cho dù bị họ trêu

đùa quá trớn cũng không nổi giận, còn trong mắt bạn đại học như Hứa
Trác, tôi là người “cõi trên”, như họ đã nói: “Không biết trong đầu Bạch Hi
nghĩ cái gì.” Một đàn anh uống say đã từng khen tôi: “Bạch Hi rất giống
với người cổ đại… Đêm khuya muốn du thuyền, nhưng vừa ra đến cửa đã
quay về. Có người hỏi nguyên do thì Vương nói: ‘Bổn vương thích thì đi,
không thích nữa thì về’…”

Tôi ngồi bên cạnh chỉ biết cười khổ, đó mà cũng là ưu điểm sao?

Tôi chỉ muốn như người bình thường, sống một cuộc đời an ổn.

Họ có ông bà, cha mẹ, có vướng bận, có người hối thúc chuyện học

hành, công việc. Tuy rất bình thường nhưng tràn ngập niềm vui. Không như
tôi, cô độc một mình, nhìn thì thấy tự do tự tại nhưng thực tế lại là sự cô
độc bao trùm giữa thế giới muôn màu muôn vẻ này.

Ăn uống, hát hò với đồng nghiệp xong, về nhà thì chỉ có mình mình, cảm

giác ấy càng thêm mãnh liệt.

Người ta thất nghiệp còn có thể than khổ với ba mẹ, còn tôi thì sao?

Tôi dựng cơ thể say mèm đến ngồi bên máy tính tìm vé máy bay. Ngồi

dưới ánh đèn giữa đêm khuya, tiếng lách cách phát ra khi những đầu ngón
tay lướt trên bàn phím, và vết sẹo trên tay đã mờ đi nhiều, không còn xấu xí
như lúc trước.

Trên thế giới này, cái gì cũng có thể khép lại, cái gì cũng có thể phai mờ,

chỉ có một thứ có thể tồn tại vĩnh viễn, đó là thời gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.