MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 177

Lúc tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm thì bỗng nhiên có người gọi:

“Cô Bạch, cô có thời gian nói chuyện một lát không?”

Tôi dừng bước: “Được.”

Tôi và trợ lý của Tần Mâu rời khỏi tòa soạn, khi đi đến cửa của Starbuck

thì nơi đó đã có một hình dáng quen thuộc.

Tôi thấy hơi đau đầu, vì người đó là Lý Hân. Nhưng tôi cũng chỉ có thể

gật đầu chào chị ta rồi cùng đi vào quán.

“Uống gì?” Tôi khách sáo hỏi, lòng thầm lo lắng, nhỡ như chị ta lại hất

ly cà phê vào người tôi thì sao đây.

“Tùy.”

Tôi thật sự rất đói nên ngay khi ngồi xuống, tôi hoàn toàn chú tâm tiêu

diệt ly mocha lớn và đĩa bánh ngọt đã mua.

“Cô Bạch, hiện tại cô và anh Thẩm…” Lý Hân cân nhắc một lát rồi mở

miệng.

“Không còn quan hệ gì nữa.” Tôi lấy giấy ăn lau miếng bánh dính bên

khóe miệng, “Chia tay rồi.”

“Nghe nói vì chuyện ảnh nóng lần này nên anh Thẩm mới đá cô phải

không?” Khóe môi chị ta hiện lên nụ cười đắc ý, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng
lộ rõ vẻ hả hê.

Tôi nhìn chị ta, thầm nghĩ quả nhiên chị ta không phải là đèn đã cạn dầu.

“Chúng tôi đã biết việc của cô làm trước đây nên tất nhiên vào lần này,

tôi sẽ không mất cảnh giác như trước nữa. Chỉ muốn khuyên cô nên ít đi
đêm thôi.” Giọng của Lý Hân lạnh thấu xương, “Cô thừa nước đục thả câu,
nhảy vào khi họ có mâu thuẫn, có lẽ là mong được anh Thẩm chống lưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.