MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 179

Nếu tôi nhớ không nhầm, vào lần gặp của mấy ngày trước, cô ấy chưa

đeo chiếc nhẫn này. Là nhẫn đính hôn ư?

Có lẽ chú ý đến ánh mắt và vẻ mặt của tôi, cô ấy cười cười, thu tay về,

quay đầu nhìn người đại diện: “Em muốn uống cà phê mocha.”

“Chị đi mua ngay.” Lý Hân nhường chỗ cho cô ấy, nhìn tôi với vẻ sâu xa.

Tôi cúi đầu uống cà phê.

“Cô Bạch, lại hợp tác với cô rồi, có duyên quá.” Tần Mâu tựa lưng vào

sofa, so với những lần gặp nhau trước đây, hôm nay, đuôi mắt của cô ấy hơi
hồng, hình như vì trang điểm, sắc sảo nhưng không mất đi vẻ dịu dàng.

Tôi giương mắt nhìn cô ấy, rốt cuộc cô ấy có biết tôi từng “hãm hại” cô

ấy không? Ánh mắt xẹt qua chỗ Lý Hân đang mua cách đó không xa, tôi
bỗng nhiên cảm thấy thoải mái. Sao cô ấy có thể không biết chứ? Lý Hân
đã cãi nhau với tôi một trận, nếu tôi là người đại diện của cô ấy, chắc chắn
tôi sẽ nhắc nhở cô ấy phải đề phòng tôi.

À, hôm ấy ở nhà vệ sinh chỉ có hai người chúng tôi, máy ảnh của tôi do

cô ấy cầm, cuối cùng lại có mấy tấm hình… Bây giờ còn có thể đối mặt với
tôi bằng vẻ mặt thân thiện như vậy, rốt cuộc là cô ấy đơn thuần hay quá
nham hiểm?

“Thái độ của chị Hân với cô không tốt lắm, cô Bạch đừng để bụng nhé.”

Đầu ngón tay của cô ấy khẽ gõ lên mặt bàn, giọng nói rất chân thành.

“Không đâu, chị ấy đang bàn kế hoạch chụp hình với tôi thôi.” Tôi cắt

ngang lời cô ấy, thản nhiên nói, “Giới giải trí là hố nước sâu, được người
khác bảo vệ là một chuyện hạnh phúc.”

Cô ấy nhướn mắt, nói lảng sang chuyện khác: “Đúng vậy, chưa đi vào

vòng lẩn quẩn này thì sẽ không biết nó đáng sợ đến mức nào đâu.” Cô ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.