MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 184

Từ Phỉ Hải đến Dạ Đông kéo dài hai tiếng rưỡi. Vì Tần Mâu bận đóng

phim, chỉ có thể rời khỏi đoàn làm phim nhân hai ngày nghỉ nên vừa tới Dạ
Đông, mọi người đã lập tức chuẩn bị làm việc.

Dạ Đông là thành phố phía nam, bốn mùa đều ẩm ướt, thác nước cách

thành phố vài chục kilomet, lái xe khoảng một tiếng là đến nơi. Chiếc xe
buýt được tòa soạn thuê đã đậu trước khách sạn, tôi và mấy nhân viên
ngoại cảnh phải đi trước để lấy cảnh, dưới sự thúc giục của chủ biên, tôi
vừa cất hành lý là đã vội vàng chạy xuống sảnh.

Thác nước Dạ Đông được coi là thác nước duy nhất trong nước đều dồi

dào nước quanh năm vì cả năm nó đều có lượng nước rất lớn, chưa bao giờ
khô cạn.

Hướng dẫn viên du lịch địa phương đưa chúng tôi đến thác nước, nghe

nói vì đường lên núi cao và dốc, cáp treo còn đang thi công nên ít ai đi lên
núi. Đường núi cực kỳ khó đi, tôi mở cửa sổ xe, nhìn những nhành trúc
đung đưa từ khe núi, sương mù lượn lờ, loáng thoáng tiếng thác nước đổ,
lòng càng chắc chắn mình đã tìm đúng chỗ.

“Ở đây thế nào?” Chúng tôi xuống xe, hướng dẫn viên du lịch tự hào chỉ

khung cảnh bao la trước mắt.

Tôi ngơ ngác nhìn khung cảnh phía trước, con thác cao mấy chục trượng

so với mực nước biển trông vô cùng hùng vĩ, dòng nước đổ ầm ầm xuống
núi cứ như thiên binh vạn mã. Trong phút chốc, tôi đã nghĩ ra kết cấu của
vài bức hình, trên hòn đá dưới thác nước là một cô gái thách thức với thiên
nhiên…

Giọng nói của chúng tôi vang vọng như đang ở trong một hang sâu.

“Bạch Hi?”

Đồng nghiệp gọi mấy lần, tôi mới lấy lại tinh thần: “Gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.