MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 196

Tôi lắc đầu: “Không phải đâu. Là anh của tôi thật đó… Anh ấy dỗ tôi

đừng khóc nữa. Không phải là mơ đâu, chắc chắn tôi đã trải qua việc đó
nên mới cảm nhận chân thật như thế.”

Thẩm Khâm Tuyển cười, nụ cười ấy khiến tôi thấy hoang mang, anh

cười giống như đã trút được gánh nặng: “Khi nào về Phỉ Hải thì tôi sắp xếp
cho em một buổi kiểm tra nhé?”

“Tôi không đùa.” Tôi đành phải giải thích lần nữa, lần đầu tiên trong đời

tôi cảm thấy thiếu thốn từ ngữ đến thế, “Đầu tôi không sao hết.”

Anh chớp mắt rồi đứng dậy, giống như không muốn tranh luận với tôi

nữa, dỗ dành tôi như tôi là một đứa trẻ: “Được rồi, em có anh, cũng có cả
ông nữa. Tối nay tôi có cuộc họp, em nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”

Tôi nhìn tấm lưng anh, gọi anh lại.

“Thẩm Khâm Tuyển, anh có từng tới thăm tôi không? Ý tôi là khi tôi còn

hôn mê ấy?”

Anh do dự chốc lát: “Không có. Đây là lần đầu tôi tới.”

Thế thì… thực sự chỉ là mơ thôi.

Trong mơ có người nắm tay tôi, nhẹ nhàng vuốt lên vết sẹo trên mu bàn

tay tôi.

“Sau này làm việc thì đừng liều lĩnh như thế nữa.” Anh ngừng một chút,

“Trên thế giới này không ai quý trọng mình hơn chính bản thân mình đâu.”

Tuy lạnh lùng, nhưng đó là sự thật.

Tôi dời tầm mắt đi chỗ khác, cố gắng hết sức để giữ giọng bình tĩnh:

“Tôi biết rồi. À, chúc mừng anh đính hôn nhé. Cuối cùng ước muốn cũng
thành hiện thực rồi, không uổng công trước đây đã chịu khổ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.