MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 197

Anh đứng ở cửa nhìn tôi mà không có chút biểu cảm, tựa như những lời

tôi nói khiến anh phật lòng. Anh khẽ nhếch mép, nở nụ cười lịch sự nhưng
xa cách: “Cảm ơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.